Chân mày của Bạch Duệ Thần khẽ nhíu lại, dường như là hắn đã sắp tỉnh dậy rồi. Đúng là như vậy, một lát sau, Bạch Duệ Thần khó khăn mở hai mắt đã nặng trĩu của mình ra nhìn mọi thứ xung quanh. Bạch Duệ Thần đưa tay day day hai bên thái dương của mình.
Bạch Duệ Thần khó khăn ngồi dậy, hắn cảm thấy cả người mình đau nhức, mệt mỏi. Chân tay thì rã rời ra không muốn cử động. Bạch Duệ Thần cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu đau cứ như bị 乃úa bổ vậy. Bạch Duệ Thần đưa mắt nhìn một lượt mọi thứ xung quanh mình.
Bạch Duệ Thần chỉ nhớ tối qua hắn uống rất nhiều rượu, nhưng hắn lại không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào không hay biết. Đang nhớ lại thì có một giọng nói vang lên bên tai của Bạch Duệ Thần hắn.
"Bạch phó tổng, ngài dậy rồi!"
Một giọng nói vang lên ngay bên tai của Bạch Duệ Thần như đang muốn gọi người đàn ông này. Người đàn ông kia trông tầm khoảng hơn bốn mươi lăm tuổi chứ không phải là người già. Nghe qua giọng nói của người đàn ông kia, người nào cũng khẳng định là người đàn ông này chỉ khoảng trung niên cỡ bốn mươi lăm tuổi mà thôi chứ không hề quá năm mươi.
Bạch Duệ Thần hơi nhíu mày, đưa tay day day mi tâm của mình, hai mắt liếc xuống đất như đang cố nhớ lại điều gì đó. Bạch Duệ Thần đang cố nhớ ra xem tối hôm qua xảy ra những chuyện gì. Lúc này, trong đầu của Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn là một mảnh trống rỗng, hắn hoàn toàn không nhớ gì cả.
Bạch Duệ Thần cảm thấy đầu óc của mình đau như là 乃úa bổ vậy, đau đến không thể chịu đựng được. Bạch Duệ Thần chống hai tay lên trán, đôi mắt khép hờ lại, đầu cúi xuống đất. Hắn đang cố gắng nhớ ra xem tối hôm qua xảy ra những chuyện gì.
Bạch Duệ Thần chỉ nhớ rằng tối hôm qua hắn đến đây uống rất là nhiều rượu, uống đến nỗi mà không thể đếm xuể được. Bằng chứng chính là bao nhiêu là vỏ chai rượu vang vứt lăn lóc ở trên chiếc bàn bằng gỗ kia, hơn nữa, những mảnh thuỷ tinh bị vỡ vụn ở dưới đất kia hình thành từ những chiếc ly rượu làm bằng thủy tinh.
Cả người của Bạch Duệ Thần nồng nặc mùi rượu toả ra thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Đầu của Bạch Duệ Thần đang cực kì đau, nhưng hắn lại không hề biểu hiện điều đó ra bên ngoài, cho nên người ta không thể nào nhìn thấy được. Hai bên tai của Bạch Duệ Thần hắn cứ ù ù như cối xay gió vậy, không thể nghe rõ những người xung quanh hắn đang nói những gì.
Bạch Duệ Thần cảm thấy đau đầu như vậy cũng là điều đương nhiên thôi. Uống nhiều rượu như vậy, nhiều đến nỗi vỏ chai rượu phải chất thành đống như thế kia, không ai có thể đếm xuể được. Huống chi là đêm hôm qua Bạch Duệ Thần chỉ biết nốc rượu mà không hề ăn một chút gì vào bụng.
Bạch Duệ Thần cho dù có khỏe mạnh đến đâu di chăng nữa, thì hắn vẫn chỉ là một con người, không phải là máy móc mà có thể chịu được sau khi uống bao nhiêu rượu như vậy. Đau đầu như vậy cũng là đương nhiên thôi, chẳng có gì là lạ cả. Bạch Duệ Thần vì tức giận mà uống nhiều rượu như vậy, lại không hề quan tâm đến sức khỏe của bản thân hắn.
Mà cũng công nhận, sức khỏe của Bạch Duệ Thần hắn cũng gọi là tốt thật đấy. Uống nhiều rượu như vậy mà bản thân bây giờ vẫn không sao, cũng chỉ cảm thấy đau đầu, hơi chóng mặt, hoa mắt, còn lại lại không hề có vấn đề gì cả.
Nếu như là người bình thường ấy, nếu người ta uống nhiều rượu như vậy mà không có gì bỏ vào trong bụng, chắc chắn người đó sẽ cảm thấy buồn nôn, hoa mắt chóng mặt đến quay cuồng, sắc mặt tái xanh, liên tục nôn mửa rồi. Đó chính là hiện tượng ngộ độc rượu vì uống quá nhiều trong một thời gian ngắn. Nếu bị như vậy, cần phải đưa đến bệnh viện cấp cứu gấp, nếu không rất có thể sẽ khiến cho người đó mất mạng lúc nào không hay biết đấy chứ chẳng đùa.
Vậy mà bây giờ, Bạch Duệ Thần vẫn còn lành lặn, khỏe mạnh ngồi ở đây, cũng phải công nhận là Bạch Duệ Thần có một sức khỏe cực kì tốt đấy chứ không đùa đâu. Mà không thể ngờ tửu lượng của Bạch Duệ Thần lại tốt như vậy đấy. Uống bao nhiêu như vậy nhưng chỉ cần ngủ một lát là có thể tỉnh táo như bình thường rồi.
Bạch Duệ Thần hơi chau mày lại, hai mắt vẫn khép hờ do mi nặng trĩu lại vì ngủ quá là ít. Bạch Duệ Thần vẫn không thể nhớ ra mọi chuyện tối hôm qua xảy ra. Bạch Duệ Thần hắn cũng chỉ nhớ mang máng là, tối hôm qua hắn vì tức giận mà uống bao nhiêu là rượu, rồi để bản thân ngủ gục đi lúc nào không hay biết. Còn mọi chuyện xảy ra trước đó hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
Thấy Bạch Duệ Thần có vẻ đang rất mệt mỏi, người đàn ông kia đang đứng ở đó khẽ lên tiếng gọi Bạch Duệ Thần.
"Bạch phó tổng!"
"Bạch phó tổng!"
"Bạch phó tổng!"
"Ngài không có chuyện gì chứ Bạch phó tổng?"
Nhưng Bạch Duệ Thần lúc này vẫn không hề nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông kia. Bạch Duệ Thần hắn vẫn ngồi bất động ở đó, hoàn toàn không có một phản ứng gì.
Người đàn ông kia cũng không dám lên tiếng làm phiền Bạch Duệ Thần, sợ sẽ làm cho người đàn ông này tức giận, đến lúc đấy thì coi như tiêu. Không chỉ người đàn ông đó mà toàn bộ nhân viên trong quán bar này cũng bị mất miếng cơm, coi như là đi đời luôn chứ chả tưởng à. Tốt nhất là không nên động vào người mà không nên động vào.
Người đàn ông kia cũng hiểu được sơ quá, người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần này có danh tiếng ở trên thương trường như thế nào, có địa vị ra làm sao. Người đàn ông kia cũng đâu có muốn lên đây làm phiền Bạch Duệ Thần đâu, chỉ là người đàn ông đó bị bắt buộc phải lên đây mà thôi. Ông ta không muốn dây vào với người không nên dây, nhưng đây vốn là mệnh lệnh, người đàn ông kia không thể làm gì khác được.
Thường thường khi đến đây, Bạch Duệ Thần chỉ ở đây một vài tiếng sau đó sẽ rời đi ngay. Nếu có ở đây qua đêm thì sáng sớm cũng đã đi rồi. Nhưng hôm nay, mặt trời đã lên cao nhưng Bạch Duệ Thần vẫn chưa ra khỏi căn phòng đó.
Điều này khiến cho đám nhân viên, đặc biệt là những tên quản lý ở trong quán cảm thấy cực kì là lo lắng. Bọn họ sợ rằng Bạch Duệ Thần sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đấy tất cả những người làm việc ở đây coi như là tiêu đời luôn.
Nếu Bạch Duệ Thần thực sự xảy ra chuyện, thì nhà họ Bạch đang nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của toàn đất nước nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy đâu. Bọn họ vốn chỉ là những kẻ thấp hèn, những người đi làm công ăn lương, đâu dám đủ can đảm mà dám chống lại một nhà họ Bạch nắm trong tay đầy quyền lực, gần như thâu tóm toàn bộ kinh tế của đất nước kia chứ.
Có cho bọn họ mười cái lá gan thì bọn họ cũng chẳng dám đứng lên đối đầu với nhà họ Bạch kia đâu!
Và hơn nữa, bọn họ khẳng định rằng, Bạch Duệ Thần vẫn còn ở trong căn phòng kia chứ chưa hề rời khỏi nơi này. Nếu Bạch Duệ Thần đã rời khỏi, chắc chắn hắn ta sẽ thông báo cho một người quản lí biết là Bạch Duệ Thần hắn chuẩn bị rời đi. Nay không một người quản lý nào nhận được thông báo, điều đó chứng tỏ rằng Bạch Duệ Thần vẫn còn đang ở trong căn phòng kia.
Bọn họ lo lắng Bạch Duệ Thần xảy ra chuyện, nhưng lại chẳng một ai dám lên đó xem xem tình hình của Bạch Duệ Thần là như thế nào cả. Đối mặt với một người được coi như là bậc Đế Vương hô mưa gọi gió ở trên thương trường, ai mà chẳng sợ chứ.
Vừa sợ lại vừa lo, mấy nhân viên trong quán, nhất là mấy tên quản lý cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không một ai chịu nhường ai cả, bọn họ cứ đổ mọi trách nhiệm lên đầu của người khác, cứ thế cãi cọ một hồi rất lâu.
Đúng lúc đó thì người đàn ông này đi qua đó, chứng kiến cái cảnh mấy người bọn họ đang cãi vã nên tò mò đứng lại xem. Người đàn ông này cũng chính là một trong những quản lí ở đây, nhưng người này chỉ mới làm việc ở đây được hơn một tuần, chưa hiểu rõ những việc hay xảy ra ở đây.
Thế là ngay lập tức mấy tên quản lý kia liền sao người đàn ông này lên căn phòng kia xem xem tình hình của Bạch Duệ Thần ra sao rồi? Xem xem Bạch Duệ Thần có xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy người đàn ông kia cũng chỉ mới vào đây làm việc không lâu nhưng danh tiếng của người đàn ông tên Bạch Duệ Thần kia, ông ta cũng từng được nghe qua. Bạch Duệ Thần nổi danh trên khắp cả nước, đặc biệt là cái thành phố S này không ai là không biết người đàn ông tên Bạch Duệ Thần cơ chứ.
Ban đầu, người đàn ông kia cũng muốn từ chối, không muốn lên đó đối mặt với tử thần đâu. Nhưng người đàn ông này bắt buộc phải làm như vậy nếu không muốn mất miếng cơm hiện tại của mình. Hơn nữa, bao nhiêu nhân viên làm việc ở nơi đây cũng đang trông chờ vào người đàn ông này.
Vậy là người đàn ông đành phải cắn răng đi lên cái căn phòng kia, nơi mà Bạch Duệ Thần đang nghỉ ngơi ở đó. Sau một đêm, căn phòng dành cho những vị khách cực kỳ có danh tiếng như là quan chức chính phủ hay là những người có quyền lực lớn ở thành phố S này như biến thành một bãi hỗn độn vậy, chẳng khác gì một cái nhà kho bỏ không đã nhiều năm vậy.
Bạch Duệ Thần lúc này vẫn chưa có phản ứng trở lại. Đầu của hắn đang rất đau, vậy mà Bạch Duệ Thần hắn vẫn bắt ép bản thân của mình phải nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Sợ Bạch Duệ Thần xảy ra chuyện gì thật, người đàn ông kia đành phải liều mạng tiến lại gần, khẽ đưa cánh tay của mình lay lay người của Bạch Duệ Thần hắn.
"Bạch phó tổng! Bạch phó tổng! Ngài không gặp chuyện gì nghiêm trọng chứ?"