Tư Mộc ngoan ngoãn để cho Bạch Hạo Vân xoa đầu mình, cho dù bản thân của cô không muốn đi chăng nữa, Tư Mộc cũng chẳng dám lên giường, lỡ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Bạch Hạo Vân. Đến lúc đó, Bạch Hạo Vân lại thay đổi ý định thì tiêu. Mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được, không thể để tất cả đổ sông đổ biển hết được.
Nhưng Tư Mộc cứ cảm thấy Bạch Hạo Vân như đang coi cô là một đứa trẻ con vậy đấy. Những hành động cưng chiều của Bạch Hạo Vân khiến cho Tư Mộc cảm thấy ấm lòng, trái tim mình bất giác rung động. Lúc này, Bạch Hạo Vân có nói cái gì đi chăng nữa, Tư Mộc đều gật đầu nghe theo tất cả những lời mà Bạch Hạo Vân nói.
Chỉ có như vậy, Bạch Hạo Vân mới an tâm để cho Tư Mộc ra bên ngoài va chạm với thế giới thực tại.
Thấy tâm trạng của Tư Mộc đang rất tốt, Bạch Hạo Vân hơi cười cười, lên tiếng hỏi như đang muốn trêu chọc Tư Mộc một câu vậy.
"Rồi bây giờ em có còn giận nữa hay không?"
Tư Mộc cười, cô đưa tay gãi gãi đầu, hai mắt hơi nheo lại nhìn Bạch Hạo Vân. Lúc này làm gì mà còn tâm trí nào để giận nữa chứ, cô đang vui còn không hết mà.
"Không giận nữa, không giận nữa. Hi hi."
Tư Mộc gãi đầu, luôn miệng cười hì hì nhìn Bạch Hạo Vân, gương mặt vẫn còn hơi đỏ ửng do dư âm của sự xấu hổ lúc vừa nãy. Cánh tay còn lại kia của Tư Mộc nằm chặt vào chiếc quần mà mình đang mặc, hai mắt của cô hơi nheo lại.
Đúng là Tư Mộc đã hết giận từ lúc nào không hay biết. Tư Mộc cũng không định giận dỗi gì lâu quá đâu, chỉ muốn doạ cho Bạch Hạo Vân một trận thôi. Cho chừa cái tội thích đi trêu chọc cô à. Hơn nữa, Tư Mộc cũng muốn biết thái độ của Bạch Hạo Vân khi nhìn thấy cô giận là như thế nào.
Tư Mộc cũng chỉ cho rằng Bạch Hạo Vân sẽ dỗ dành mình vài câu rồi thôi, chứ Tư Mộc không ngờ rằng Bạch Hạo Vân lại sợ Tư Mộc giận đến vậy đấy. Sợ đến mức đồng ý để cho Tư Mộc ra ngoài đi làm luôn. Đúng là không ngờ được, vô tình lại thu được một kết quả tốt như vậy đấy.
Không biết là vì sao, nhưng nhìn Bạch Hạo Vân lo lắng khi nhìn thấy Tư Mộc giận như vậy, còn chấp nhận đồng ý mọi điều kiện của Tư Mộc để cho cô gái này có thể hết giận, Tư Mộc lại cảm thấy rất vui. Cô cũng không biết là mình bị làm sao nữa? Tại sao bản thân cô lại vui mừng đến như vậy? Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô cứ liên tục đập rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tư Mộc vốn không biết cảm giác của mình là gì? Cô hoàn toàn không hiểu cái thứ tình cảm đó. Tư Mộc cũng chỉ biết bản thân mình đã rung động trước người đàn ông tên là Bạch Hạo Vân này.
Tư Mộc cho rằng đó chỉ là sự rung động nhất thời mà thôi, chứ không phải là tình cảm nam nữ gì cả. Không riêng gì Tư Mộc, nếu cô gái nào ở bên cạnh Bạch Hạo Vân thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi. Tư Mộc luôn cho rằng là như vậy. Cô cũng luôn tự nhủ với bản thân mình là cảm xúc đó chỉ là sự nhất thời mà thôi. Nhưng Tư Mộc lại không hề hiểu rõ được cái cảm xúc được gọi là rung động đấy thực chất nó là thứ gì.
Tư Mộc rất ngốc nghếch trong mấy cái chuyện tình cảm này mà. Ngay đến cả bản thân mình thích ai, cô gái này cũng không phân biệt được rõ ràng. Tư Mộc luôn khẳng định rằng bản thân mình luôn yêu Bạch Duệ Thần, nhưng lại hoàn toàn không hiểu rõ cảm giác mà cô đối với Bạch Duệ Thần thực chất có phải là thứ được gọi là tình yêu hay là không?
Nhưng mà thôi, Tư Mộc lúc này chưa hiểu nhưng chưa chắc chắn sau này cô sẽ không hiểu ra. Bạch Hạo Vân đã chấp nhận chờ đợi người con gái này yêu anh, cho dù đến bao giờ đi chăng nữa.
Người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được trong lòng của Tư Mộc đã có một vị trí dành cho Bạch Hạo Vân rồi, chỉ là người con gái này không nhận ra mà thôi. Vậy thì, Bạch Hạo Vân phải chờ đợi một thời gian, chờ đến lúc Tư Mộc nhận ra những tình cảm đó.
Nhìn gương mặt kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân rất muốn cười thật lớn. Nhưng vì anh sợ cô gái nhỏ này của anh sẽ xấu hổ, không dùng nhìn ai mất nên Bạch Hạo Vân đành phải cố gắng nhịn cười vậy thôi. Chứ Tư Mộc hay xấu hổ lắm, không ai là không biết chuyện này.
"Được rồi, không giận nữa thì tốt rồi! Anh còn tưởng là em vẫn còn giận nữa chứ!"
Bạch Hạo Vân cũng chỉ muốn trêu đùa Tư Mộc một chút cho cô gái này bớt căng thẳng mà thôi, chứ anh không hề có ý gì khác đâu. Lần này, Bạch Hạo Vân cũng cố gắng nói nửa đùa nửa thật, không để cho Tư Mộc giận lần nữa. Chứ nếu không, Bạch Hạo Vân anh lại phải ra sức mà dỗ dành người con gái này mất thôi. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cực kì sợ Tư Mộc giận mình.
Mãi mới dỗ dành được người con gái này, Bạch Hạo Vân cũng không phải là ngu ngốc mà lại trêu cho Tư Mộc tức giận lần nữa đâu. Đến lúc đấy thì khổ lắm đấy. Mãi mới khiến cho Tư Mộc hết giận, để Bạch Hạo Vân dỗ dành người con gái này nữa chắc anh mệt đứt hơi mất thôi.
Bạch Hạo Vân trong lòng khóc không ra nước mắt. Cô gái này cũng thật là, mới có một chút mà đã thoả mãn rồi. Sau này nếu ra ngoài kia, Bạch Hạo Vân sợ rằng Tư Lý sẽ bị người ta dụ dỗ mang đi mất.
Gương mặt của Tư Mộc hiện lên vẻ khó xử, nụ cười trên môi của cô hơi cứng lại. Tư Mộc cứ liên tục cười hì hì mà nói với Bạch Hạo Vân.
"Không giận nữa! Không giận nữa! Tôi thật sự không có giận nữa!"
Chuyện quan trọng là phải nhắc lại ba lần a!
Mà Tư Mộc đâu có ý định giận Bạch Hạo Vân lâu đâu. Tư Mộc cũng giống như Trình Mục Vĩ vậy, chẳng bao giờ giận ai được bao lâu, một lúc là hết à. Chỉ là những người đã gây ra những chuyện không thể chấp nhận được, Tư Mộc mới không thể tha thứ cho người đó mà thôi.
Bạch Hạo Vân gật đầu, không nói gì. Không giận là tốt rồi, giận nhiều quá trên gương mặt sẽ xuất hiện nhiều nếp nhăn, sẽ nhanh già lắm đấy. Tư Mộc năm nay mới có hai mươi ba tuổi, Bạch Hạo Vân không muốn để mọi người nhìn vào mà nói cô chẳng khác gì một bà già đâu. Người phụ nữ già trước tuổi thì không được hạnh phúc là mấy.
Mà Bạch Hạo Vân cũng đã biết Tư Lý hết giận mình lâu rồi. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn muốn hỏi lại, tiện lợi trêu đùa cô gái nhỏ hay xấu hổ này vài câu mà thôi! Bạch Hạo Vân im lặng nhìn Tư Mộc một lúc, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng nói với Tư Mộc.
"Thôi được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì em về phòng nghỉ ngơi đi. Em vẫn còn đang sốt, nghỉ hè nhiều một chút sẽ nhanh chóng khỏe lại hơn. Tuyệt đối đừng có lơ là sức khỏe của mình."
Bạch Hạo Vân vẫn còn đang lo lắng cho sức khỏe của Tư Mộc đây. Cô gái này vẫn còn đang bị bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều một chút để có thể mau chóng khỏe lại. Chứ cứ bị bệnh hoài sẽ khiến cho Bạch Hạo Vân anh mất ăn mất ngủ trầm trọng mất thôi!
Tư Mộc gật đầu. Tuy cô đang muốn nói là mình đã khỏe hơn rồi, không cần phải nghỉ ngơi nữa đâu. Bệnh của cô cũng sắp hết rồi, nằm nhiều chỉ khiến cho Tư Mộc cảm thấy ê ẩm hết cả người thôi. Nhưng Tư Mộc vẫn không nói ra, cố gắng nuốt những lời đó xuống trong lòng mình.
Tư Mộc sợ rằng mình làm trái lời Bạch Hạo Vân sẽ khiến Bạch Hạo Vân thay đổi ý định mất. Thế thì tiêu luôn chứ còn gì. Mãi mới xin được Bạch Hạo Vân cho đi làm, Tư Mộc không thể để công sức đó đổ xuống sông hết được.
Hơn nữa, Tư Mộc cũng đang muốn rời khỏi đây. Chuyện lúc nãy đã khiến cho cô xấu hổ muốn ૮ɦếƭ rồi. Đi để tránh cho hai người đang ngồi kia phát hiện ra, đến lúc đấy thì tiêu luôn.
Thế là Tư phu ngoan ngoãn đứng dậy, xoay người đi trở về phòng mình. Trước khi bước đi, Tư Mộc còn đưa hai tay vỗ lên hai gò má vẫn còn một chút phiếm hồng của mình, sau đó mới bước đi trở về phòng mình. Chẳng mấy chốc, căn phòng khách rộn ràng tiếng cười nay chỉ còn có hai người đàn ông là Bạch Hạo Vân cùng với Trình Mục Vĩ trầm mặc ngồi ở đó nhìn Tư Mộc trở về phòng của mình.
Tư Mộc sau một hồi leo cầu thang, cuối cùng cô cũng trở về phòng ngủ của mình. Sau khi mở cánh cửa được làm bằng gỗ lim cổ xưa kia, Tư Mộc bước vào phòng, ngay lập tức cô nằm vật vã lên chiếc giường được trải khăn ấm nệm êm kia.
Tư Mộc khẽ thở dài, cô nắm đó một lúc nhưng không hề ngủ. Ngủ cả một đêm ra, Tư Mộc cũng không muốn ngủ thêm nữa, như thế thì mệt mỏi lắm. Hơn nữa, Tư Mộc cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, vậy thì ngủ làm sao cho được chứ?
Nằm đấy một lúc, Tư Mộc bật dậy, chải lại đầu tóc cho gọn gàng, không để cho nó bù xù như cái tổ quạ được. Tiếp đó, Tư Mộc đi về phía chiếc bàn đã được kê gọn gàng ở phía góc kia, kéo ghế ra rồi ngồi xuống đó.
Chiếc bàn này là Bạch Hạo Vân đã chuẩn bị cho Tư Mộc sau khi hai người từ Mỹ trở về. Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc buồn chán, anh lại không nỡ để cho Tư Mộc phải làm mấy việc nặng nhọc, vì thế, Bạch Hạo Vân mới cho người chuẩn bị chiếc bàn này cho Tư Mộc, để cô vẽ vời cái gì đó khi buồn chán.
Tư Mộc lấy ra ở trong ngăn bàn một xấp giấy cùng với vài chiếc 乃út chì, hình như là muốn vẽ cái gì đó. Đúng là Tư Mộc đang muốn vẽ. Động tác trên tay của Tư Mộc cực kỳ nhanh, cực kỳ uyển chuyển, cực kì chuyên nghiệp. Cô cứ thế cặm cụi một lúc lâu.
Ở dưới nhà, vẫn còn hai người đàn ông đang ngồi ở đó. Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đã trở về như bình thường, lạnh lùng, không biến sắc. Còn Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân, như là đang muốn lên tiếng hỏi cái gì đó.