Cũng đúng thôi, lúc đó Tư Mộc vừa mới làm phẫu thuật, sức khỏe vẫn còn chưa hồi phục, Bạch Hạo Vân không thể nào cho cô đi làm trong cái tình trạng đó được. Bạch Hạo Vân cực kỳ lo lắng nên mới bắt Tư Mộc ở nhà một thời gian.
Nhưng nay Tư Mộc đã khỏe lại rồi, cô cũng muốn ra ngoài tìm việc gì đó làm, hơn nữa, còn phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà cho Bạch Hạo Vân nữa chứ. Chứ đâu có suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy được.
Bạch Hạo Vân nhìn thấy sự hào hứng trên gương mặt của Tư Mộc, anh bỗng cười lớn.
"Được rồi, nghe em tất!"
Mấy ngón tay của Bạch Hạo Vân cứ nhéo liên tục lên hai bên má đang phồng lên kia của Tư Mộc hệt như hai cái bánh bao vậy. Thật khiến cho người ta nhìn vào là muốn cắn một phát. Người gì đâu mà đáng yêu dễ sợ luôn.
Đôi mắt đen láy của Bạch Hạo Vân vẫn luôn dừng trên người của Tư Mộc mà lại không hề để ý đến xung quanh mình gì cả. Mặc kệ cả Trình Mục Vĩ ở bên kia luôn.
Tư Mộc hào hứng nhìn Bạch Hạo Vân. Vậy là Bạch Hạo Vân đã đồng ý cho cô ra ngoài tìm việc làm rồi. Vui ૮ɦếƭ đi được! Cuối cùng Tư Mộc cũng đã được ra ngoài, được đi làm cho khuây khoả. Chứ ở nhà mãi cũng buồn chán đến ૮ɦếƭ mất.
Hơn nữa, ở nhà nhiều quá, Tư Mộc cũng sắp thành con sâu lười luôn rồi. Chơi lắm nó cũng chán, ra ngoài đi làm việc gì đó nhẹ nhàng cho vui, hơn nữa còn kiếm được tiền, không phải trông chờ vào người khác nữa.
Với lại, Tư Mộc cũng không thể ở nhà mà cứ phụ thuộc vào Bạch Hạo Vân mãi được. Bạch Hạo Vân thì vất vả đi làm, còn Tư Mộc thì cứ ở nhà chơi không thế này, cô cảm thấy cực kì là bứt rứt khó chịu luôn ấy. Tư Mộc không muốn làm một kẻ vô dụng, chỉ biết phụ thuộc vào người khác như vậy.
Nếu như thế, Tư Mộc chẳng khác gì được Bạch Hạo Vân bao nuôi cả. Tư Mộc thà ૮ɦếƭ chứ cô không thể chấp nhận được việc người khác nói bản thân mình bị bao nuôi được. Điều đó đã động chạm vào lòng tự tôn của Tư Mộc. Thế nên, Tư Mộc lại càng muốn ra ngoài, càng muốn đi kiếm tiền. Vừa có thể lo cho bản thân mình lúc cần thiết, vừa có thể giúp đỡ cho Bạch Hạo Vân một phần nào đó.
Tư Mộc không muốn bản thân mình là một kẻ vô dụng, chỉ biết trông chờ vào người khác như vậy. Tư Mộc không muốn làm những thành phần vô dụng của xã hội này. Cô muốn làm một thứ gì đó để có thể tự lo cho bản thân mình.
Như vậy, sau này, nếu Bạch Hạo Vân có thích người khác, lúc anh lập gia đình, Tư Mộc cũng có thể tự lo cho bản thân mình được. Tư Mộc không thể nào mà ở bên cạnh của Bạch Hạo Vân đến hết đời được. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không thể lo cho Tư Mộc đến hết cả cuộc đời này được.
Sau này, Bạch Hạo Vân sẽ phải kết hôn, sinh con, đẻ cái. Bạch Hạo Vân cũng phải đi làm kiếm tiền để lo cho gia đình, cho vợ con của mình nữa. Không có hơi sức đâu mà phải lo cho cả Tư Mộc nữa.
Cho dù lúc đó Bạch Hạo Vân có không để ý đi chăng nữa, nhưng không vì thế mà người vợ mà Bạch Hạo Vân đồng ý cưới làm vợ sẽ không để ý đến chuyện này. Tư Mộc sợ rằng mình sẽ phá hủy hạnh phúc của Bạch Hạo Vân mất. Như vậy, Tư Mộc sẽ hận bản thân mình cả đời. Tư Mộc cũng không muốn chen chân vào gia đình của Bạch Hạo Vân, ngày ngày nhìn thấy hai người vợ chồng âи áι, tình chàng ý thϊếp đâu.
Mà nếu vợ của Bạch Hạo Vân có rộng lượng không để ý đến chuyện này, nhưng Tư Mộc để ý. Không thể cứ làm phiền người ta như vậy mãi được. Bạch Hạo Vân giúp cô chữa bệnh, cho cô ở nhờ nhà, Tư Mộc đã cảm thấy áy náy lắm rồi. Giờ lại thêm chuyện này nữa, không biết bao giờ ơn nghĩa mà Bạch Hạo Vân Tư Mộc mới có thể trả hết được toàn bộ mọi chuyện đây.
Mà ở nhờ nhà của Bạch Hạo Vân cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Đợi một thời điểm nữa khi Tư Mộc đã ổn định được công việc, cô sẽ đi thuê nhà trọ chứ sẽ không ở nhà của Bạch Hạo Vân nữa. Cô nam quả nữ ở chung một nhà, Tư Mộc không dám chắc là sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tư Mộc biết là mình lo xa nhưng cô không thể không lo lắng cho được. Nhưng cô không hề lo lắng đến việc Bạch Hạo Vân có làm gì mình hay không? Tư Mộc hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Bạch Hạo Vân.
Bởi vì, theo lời kể của mấy vị đồng nghiệp của Bạch Hạo Vân khi cô với Bạch Hạo Vân còn đang ở bên Mỹ, mấy người họ nói rằng con người của Bạch Hạo Vân chỉ biết yêu công việc, bao nhiêu năm nay chẳng bao giờ ra ngoài kết bạn giao lưu với người khác giới. Nhiều khi giới thiệu, Bạch Hạo Vân còn chẳng thèm gặp người ta luôn ấy chứ. Bạch Hạo Vân cứ y hệt như một khúc gỗ vậy, không biết yêu, cũng không biết đương.
Bọn họ còn tưởng rằng Bạch Hạo Vân thích con trai cơ đấy, nhưng không dám nói ra. Thực chất, Bạch Hạo Vân hoàn toàn chỉ yêu công ty của mình thôi, chứ không muốn quan tâm đến mấy chuyện tình cảm riêng tư cá nhân này. Nói cách khác, Bạch Hạo Vân chính là một người đàn ông đã cấm dục bao nhiêu năm nay, tấm thân còn hoàn toàn trong sạch, vẫn còn đang được bảo vệ.
Nghe họ nói như vậy, Tư Mộc bật cười rất lớn. Người như Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ có bao nhiêu cô gái theo đuổi, chẳng lẽ lại không ưng một người nào hay sao? Mà cứ suốt ngày ôm công việc ở bên cạnh mình thế nhỉ?
Mấy người đồng nghiệp của Bạch Hạo Vân còn nói rằng, tuy Bạch Hạo Vân có nhiều người theo đuổi thật đấy, nhưng mỗi khi bọn nó đến gần thì ngay lập tức đã bị Bạch Hạo Vân đuổi đi, khuôn mặt lúc đó của Bạch Hạo Vân đúng thật là doạ người ta phải khóc thét. Mấy cô gái kia không biết bị Bạch Hạo Vân làm gì mà người nào Cung phải chạy đi thật xa, còn không dám lại gần Bạch Hạo Vân một chút nào nữa cả.
Tư Mộc dở khóc dở cười. Cô thật không hiểu nổi, tại sao Bạch Hạo Vân lại làm như vậy được nhỉ? Chẳng lẽ trong số biết bao người phụ nữ theo đuổi mình, Bạch Hạo Vân lại không hề để mắt tới ai ư? Mà nếu không thích họ thì thôi, nói năng nhẹ nhàng là được, sao cứ phải khiến cho bọn họ tổn thương đến mức khóc lóc chạy đi như vậy nhỉ? Tư Mộc cũng phải cảm thấy đau lòng cho mấy cô gái yêu thầm Bạch Hạo Vân kia đấy.
Nhưng Tư Mộc lại nghĩ rằng, có lẽ, người con gái mà Bạch Hạo Vân thích vẫn chưa xuất hiện đâu, nên Bạch Hạo Vân mới như vậy. Chứ nếu thật sự thích một người, chắc chắn sẽ không đối xử với người mà mình thích một cách lạnh lùng tàn nhẫn như vậy cả.
Nhưng Tư Mộc lại không hề biết rằng, trong lòng của Bạch Hạo Vân kia vẫn luôn in đậm, khắc sâu hình bóng của một người con gái, người con gái mà Bạch Hạo Vân yêu sâu đậm, yêu đến nỗi có thể vì người đó mà làm bất cứ điều gì. Một thứ tình cảm chân thành như vậy, lẽ nào Tư Lý lại không hề nhận ra nó.
Bạch Hạo Vân không muốn những người phụ nữ ngoài kia chạm vào mình, là vì anh chỉ muốn dành nó cho người con gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu nhất. Ngoài ra, những người phụ nữ khác khi chạm vào người của Bạch Hạo Vân, đặc biệt là những ngày có ý đồ không đứng đắn, Bạch Hạo Vân đều cảm thấy thật bẩn.
Bạch Hạo Vân mắc bệnh ưa sạch sẽ mà, như thế cũng có thể dễ hiểu thôi mà!
Hai mắt của Tư Mộc sáng như sao trên trời vậy, long lanh trông như một viên ngọc quý thật khiến cho người ta muốn bảo vệ nó. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo sự hào hứng, ngạc nhiên cùng rất nhiều cảm xúc.
"Bạch Hạo Vân, anh nói thật à? Anh thật sự cho tôi ra ngoài làm việc thật sao?"
Vừa nói, hai bàn tay của Tư Mộc bám chặt vào tay áo của Bạch Hạo Vân, vẻ mặt đầy mong chờ thật khiến cho người ta cảm thấy không nỡ từ chối kia.
Bạch Hạo Vân gật đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa hề vụt tắt, mà nó lại càng đậm dần lên. Một cánh tay của Bạch Hạo Vân vỗ nhẹ lên đôi bàn tay đang nắm chặt tay áo của mình kia, cánh tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu Tư Mộc, người con gái mà Bạch Hạo Vân muốn bảo vệ nhất trên đời này. Giọng nói nhẹ nhàng ân cần phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân như đang muốn củng cố thêm niềm tin cho người con gái ở trước mặt mình.
"Tất nhiên rồi! Chỉ cần em khỏe lại, anh lập tức đồng ý cho em đi tìm việc làm, không để cho em ở nhà buồn chán nữa."
Bạch Hạo Vân biết là Tư Mộc ở nhà buồn chán, biết là cô muốn ra ngoài tìm gì đó làm cho khuây khoả. Nhưng lúc trước, thân thể của Tư Mộc vẫn còn rất yếu, Bạch Hạo Vân sợ rằng để Tư Mộc ra ngoài đi làm thì thân thể yếu ớt của cô sẽ không thể chịu được.
Bạch Hạo Vân rất lo lắng cho sức khoẻ của Tư Mộc, không muốn cho cô phải chịu cực khổ. Nhưng người con gái này cứ nằng nặc đòi đi làm, Bạch Hạo Vân cũng hết cách. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không thể bắt Tư Mộc ở nhà suốt được nên đợi cho Tư Mộc khỏe lại, Bạch Hạo Vân sẽ đồng ý cho cô ra ngoài tìm việc gì đó làm cho vui chân vui tay.
Nhưng việc đó nhất định chỉ là việc nhẹ nhàng thôi, tuyệt đối không thể là những công việc nặng nhọc được. Nếu có, Bạch Hạo Vân sẽ ngay lập tức bắt Tư Mộc ở nhà, không cho cô gái này đi đâu hết.
Tư Mộc vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên vậy. Cô thật sự muốn lao vào ôm lấy Bạch Hạo Vân đấy. Nhưng vì có Trình Mục Vĩ ở đây nên Tư Mộc mới phải kiềm chế bản thân mình lại một chút, không thể để mất hết hình tượng được. Giọng nói của Tư Mộc mang theo vẻ mừng rỡ, hạnh phúc hiếm thấy.
"Cảm ơn anh, Bạch Hạo Vân, tôi thật sự rất vui!"