Nhưng chưa kịp làm vậy, cánh tay của Bạch Hạo Vân khẽ nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp. Bạch Hạo Vân bật cười nhìn Tư Mộc, nụ cười trên môi của Bạch Hạo Vân mang theo một chút khổ sở nhưng vẫn muốn dỗ ngọt người con gái đang giận dỗi trước mắt mình đây.
"Được rồi mà! Đừng giận nữa! Không phải là anh không tin em, chỉ là anh lo lắng cho sức khỏe của em mà thôi! Nếu em đã không có vấn đề gì nữa thì anh cảm thấy yên tâm hơn rồi!"
Cánh tay của Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc như là một người cha đang dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình vậy.
Bạch Hạo Vân trong lòng dở khóc dở cười. Bạch Hạo Vân anh có già hơn Tư Mộc là bao nhiêu đâu, sao có thể nhìn hai người giống cha con thế nhỉ. Tư Mộc thì hai mươi ba tuổi, còn Bạch Hạo Vân năm nay cũng mới chỉ ba mươi tuổi mà thôi, hai người chỉ cách nhau có bảy tuổi, Bạch Hạo Vân cũng không lớn hơn Tư Mộc là bao.
Với lại, tuy năm nay Bạch Hạo Vân đã ba mươi tuổi, nhưng anh vẫn còn rất trẻ. Ai nhìn vào cũng nói rằng Bạch Hạo Vân vẫn chưa đến ba mươi đâu, trông Bạch Hạo Vân anh chỉ như mới hai mươi tám tuổi mà thôi!
Mà sao khi Bạch Hạo Vân anh đứng ở bên cạnh của Tư Mộc, người chỉ kém Bạch Hạo Vân có bảy tuổi, nhưng mà người nào gặp họ cũng nói rằng hai người như hai chú cháu vậy. Còn có người nói Bạch Hạo Vân và Tư Mộc giống hai cha con cơ, thế nó mới quá đáng cơ chứ lị.
Mấy người đó không ai khác chính là bạn thân cùng mấy người đồng nghiệp của Bạch Hạo Vân ở bên Mỹ. Lúc đó, Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc sang đó chữa bệnh, vì vậy, mấy người bạn của Bạch Hạo Vân cũng thành ra biết chuyện này luôn. Bọn họ cứ liên tục nói mấy cái lời như muốn chạm vào nỗi đau của Bạch Hạo Vân vậy. Chẳng hạn như là.
"Bạch Hạo Vân, đây là cháu gái của cậu hả?"
"Nhưng theo tôi được biết Bạch Hạo Vân cậu làm gì có đứa cháu gái nào lớn như vậy?"
"Hay là con gái của cậu à? Nhìn hai người giống cha con lắm đấy."
"Thật à, Bạch Hạo Vân, thế là không được rồi nha. Cậu dấu chúng tôi kết hôn lúc nào thế? Đã có con gái lớn thế này rồi."
"Chậc chậc, Bạch Hạo Vân, như vậy là không được nha. Kết hôn lúc nào mà không chịu mời anh em, chúng tôi có còn là bạn của cậu không? Đã thế còn có đứa con gái lớn như vậy rồi."
"Thật không ngờ đấy Bạch Hạo Vân. Không ngờ cậu lại được làm cha sớm nhất trong cả đám chúng ta đấy. Tôi còn tưởng cậu sẽ là người kết hôn muộn nhất trong chúng ta cơ."
Tuy biết là bọn họ chỉ đang trêu chọc mình, nhưng trong lòng của Bạch Hạo Vân vẫn khóc không ra nước mắt. Bạch Hạo Vân không để ý đến mấy lời trêu đùa này là mấy, nhưng cái khiến cho Bạch Hạo Vân không thể giải thích được rằng, Bạch Hạo Vân anh và Tư Mộc khi đứng cạnh nhau khác biệt đến vậy ư?
Ai cũng nói Bạch Hạo Vân chưa đến ba mươi tuổi, nhưng tại sao khi Bạch Hạo Vân đứng ở bên cạnh của Tư Mộc, sao người nào cũng nói là Bạch Hạo Vân phải nhìn già hơn Tư Mộc đến chục tuổi vậy nhỉ? Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy mình không biết là nên khóc hay nên cười nữa đây.
Với lại, nhìn Tư Mộc trẻ như vậy ư? Ai ai cũng nói người con gái như Tư Mộc chỉ có mới mười tám đôi mươi thôi. Không ai nghĩ rằng Tư Mộc đã hai mươi ba tuổi rồi. Điều này càng khiến cho Bạch Hạo Vân khóc không thành tiếng. Bởi vì, ai cũng nói Tư Mộc giống như con gái của Bạch Hạo Vân.
Tư Mộc nhìn trẻ như một người con gái mới lớn, trông chỉ tầm mười tám hoặc đôi mươi cũng phải thôi. Nhìn làn da hồng hào trên gương mặt của Tư Mộc kia, không có một nếp nhăn nào, hệt như một đứa trẻ mới lớn vậy, ai mà nghĩ rằng người con gái này đã hai mươi ba tuổi rồi chứ? Hơn nữa, nhìn Tư Mộc cực kỳ trẻ, khi đứng bên cạnh Bạch Hạo Vân lại càng trẻ hơn. Bị hiểu nhầm cũng là điều đương nhiên.
Nhưng hiểu nhầm là cháu gái đã là quá lắm rồi, nay lại còn bị hiểu nhầm là con gái của Bạch Hạo Vân, thế nó mới đau chứ lị.
Nhìn Tư Mộc tươi trẻ là vậy thôi chứ đó cũng chỉ là vì khi Bạch Hạo Vân bước vào cuộc đời của Tư Mộc cô mà thôi! Còn khi Tư Mộc ở bên cạnh của Bạch Duệ Thần, ngày ngày phải chịu sự ђàภђ ђạ, chịu đòn roi, đánh đập của người chồng vũ phu này, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mộc gần như biến dạng hoàn hảo vậy.
Nếu mà Tư Mộc vẫn còn ở bên cạnh Bạch Duệ Thần, chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn nhiều. Lúc đó Tư Mộc nhìn y như mấy bà cô ở độ tuổi trung niên vậy. Cũng phải thôi, lúc đó Tư Mộc chỉ quan tâm đến cảm xúc, ý nghĩ của Bạch Duệ Thần mà không dành thời gian chăm sóc cho bản thân mình, vì vậy, nhìn Tư Mộc già đi trước tuổi cũng là đúng thôi.
Nhưng may mắn đã đến với Tư Mộc, ông trời cũng đã không phụ lòng người, để cho Tư Mộc gặp được Bạch Hạo Vân, một người đàn ông gần như hoàn hảo về mọi mặt vậy. Bạch Hạo Vân chăm lo cho Tư Mộc từng tý một, còn mua cho cô biết bao là mấy thực phẩm tốt cho sức khỏe, tốt cho da dẻ của bản nhạc cô.
Chính vì thế, bây giờ mọi người nhìn thấy Tư Mộc mới tưởng cô gái này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi!
Mà khi ở bên Mỹ, Bạch Hạo Vân khi đưa Tư Mộc sang đó thì đúng lúc Trình Mục Vĩ xin nghỉ phép một thời gian để trở về nước. Chứ nếu không, lúc đó mà có mặt của Trình Mục Vĩ ở đó, Bạch Hạo Vân sẽ càng bị trêu cho ê mặt luôn.
Cái tính tình của Trình Mục Vĩ đã hay thích đi trêu đùa người khác rồi, đặc biệt là Bạch Hạo Vân anh. Nắm được cơ hội tốt như vậy để cà khịa sương sương Bạch Hạo Vân vài câu, Trình Mục Vĩ làm sao có thể bỏ qua cái việc tốt này được.
Nhưng tiếc rằng, Trình Mục Vĩ lại không hề có mặt ở đó.
Bạch Hạo Vân khẽ cười nhìn người con gái đang giận dỗi ở phía trước mình đây, anh thật sự cảm thấy rất muốn cười nhưng sợ cô gái nhỏ này lại xù lông lên với anh, nên Bạch Hạo Vân mới đành nuốt xuống vậy. Thỉnh thoảng kiếm được cái cớ để trêu đùa Tư Mộc một vài câu, Bạch Hạo Vân cũng thấy khá là vui đấy.
Nhưng điều đó lại khiến cho cô gái nhỏ này của Bạch Hạo Vân anh giận mất rồi!
Bây giờ Bạch Hạo Vân đang phải tìm cách để dỗ dành cô gái nhỏ này đây!
Tư Mộc ngồi xoay lưng lại đối diện với khuôn mặt anh tuấn kia của Bạch Hạo Vân, hai cánh tay của cô khoanh lại trước иgự¢, khuôn mặt tức đến nỗi mặt của Tư Mộc đã đỏ nay lại càng thêm đỏ hơn. Tư Mộc chu môi ra hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
Tư Mộc càng ngày càng không hiểu tại sao, tính tình của mình lại càng ngày càng giống một đứa trẻ con vậy. Trước đây cô đâu có như thế đâu. Nhưng từ khi Bạch Hạo Vân xuất phát, tính cách của Tư Mộc liền thay đổi hẳn. Mỗi khi bị Bạch Hạo Vân trêu cho một chút là Tư Mộc cứ hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi vì bị ςướק mất kẹo vậy.
Nhưng lúc này Tư Mộc không quan tâm đến điều đó. Tư Mộc chỉ biết rằng lúc này cô thật sự tức giận đến nỗi muốn xông lên đập cho Bạch Hạo Vân một trận đấy. Hừ, nghĩ Tư Mộc cô dễ dụ như trẻ co vậy ư, lần này cô chắc chắn phải chiến tranh lạnh một thời gian dài.
Bạch Hạo Vân thấy cô gái nhỏ trước mắt mình dường như vẫn còn giận dỗi. Anh cũng chỉ biết cười khổ, cánh tay để lên hai bờ vai mảnh khảnh kia của Tư Mộc nhẹ nhàng xoay cả thân thể gầy gò yếu ớt của Tư Mộc lại, cố gắng không làm cho Tư Mộc cảm thấy bị đau là được.
Bạch Hạo Vân để cho Tư Mộc ngồi đối diện với mình. Lúc này, Bạch Hạo Vân lại nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Tư Mộc làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Giọng nói phát ra từ khoé miệng của Bạch Hạo Vân mang theo sự dịu dàng hiếm thấy như đang muốn dỗ dành người con gái nhỏ này.
"Được rồi, đừng giận anh nữa có được không? Anh cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của em thôi mà, chứ không phải là anh không chịu tin em đâu. Anh chỉ sợ em lại xảy ra chuyện gì mà thôi, chứ không có ý gì khác. Nếu em thật sự đã khỏe rồi thì anh cũng không cảm thấy lo lắng nữa."
Tư Mộc nghe những lời nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân kia, lời nói mang theo sự dịu dàng ấm ấp của một chàng trai đang muốn thể hiện sự quan tâm, dỗ dành đối với người con gái mà mình yêu, Tư Mộc ngây ngô nhìn Bạch Hạo Vân một lát. Lúc Bạch Hạo Vân nói ra những lời đó, Tư Mộc thừa nhận, trái tim của cô đã bất giác rung động, cả lý trí của cô cũng không thể ngăn cản được điều đó.
Tư Mộc biết là Bạch Hạo Vân đang quan tâm đến mình. Nhưng Tư Mộc cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại cảm thấy giận khi Bạch Hạo Vân không chịu tin tưởng những lời mà mình nói nữa? Cảm giác này Tư Mộc cũng hoàn toàn không biết đó là gì.
Nhưng trước kia, khi ở bên cạnh của Bạch Duệ Thần, mỗi khi Bạch Duệ Thần không chịu tin lời mà Tư Mộc nói, cô cũng chỉ cảm nhận đau khổ chứ không mang theo cái cảm giác muốn giận dỗi như hiện giờ.
Đôi mắt đen láy của Tư Mộc cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân một lúc lâu, nhưng cô lại không hề mở miệng nói gì với Bạch Hạo Vân cả. Muốn nói, Tư Mộc cũng không biết mình phải nói cái gì bây giờ đây. Đôi mắt đen sâu, trong vắt kia thật xinh đẹp, thật sự khiến cho người ta phải cảm thấy rung động.
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tư gia kia, giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng ân cần hiếm người thấy được kia.
"Đừng giận nữa có được không? Em giận anh buồn lắm đấy!"