Tư Mộc vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Trình Mục Vĩ, khuôn mặt đỏ phừng phừng như trái cà chua chín. Tư Mộc còn không dám liếc mắt sang chỗ Bạch Hạo Vân luôn ấy. Cô vội vàng xua xua hai tay của mình.
"Không cần đâu, tôi hiểu hết rồi, không cần phải phiền anh giải thích lại đâu. Như thế thì tốn thời gian của anh lắm, Trình Mục Vĩ, anh cứ yên tâm đi!"
Tư Mộc cũng muốn thật nhanh để kết thúc cái chuyện này, chứ cô là sắp xấu hổ đến ૮ɦếƭ rồi. Bây giờ, nếu có một cái hố thật sâu nào đó, Tư Mộc sẽ chui xuống đó ngay lập tức luôn ấy!
Mà Tư Mộc cũng nên cảm thấy may mắn vì Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ, hai người đàn ông cực kỳ thông minh kia cũng không nhìn ra lý do thực khiến cho Tư Mộc cô cảm thấy xấu hổ là vì lý do gì. Trong lòng Tư Mộc đang thầm cảm tạ trời đất. Nếu mà để Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ nhìn ra, chắc Tư Mộc đâm đầu vào tường mà ૮ɦếƭ mất!
Ôi! Sao lúc đó Tư Mộc lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Hạo Vân cơ chứ? Lúc đó nhìn Tư Mộc cứ hệt như một cô gái ngây thơ như vừa mới nhìn thấy trai đẹp vậy ấy. Tư Mộc tự hỏi, tại sao tự dưng bản thân cô lại như vậy chứ?
Tư Mộc đâu phải là chưa nhìn thấy đàn ông đẹp trai bao giờ đâu. Nhưng cái nhìn mà Tư Mộc dành cho Bạch Hạo Vân cứ như là đang si mê, say sưa với khuôn khổ đẹp trai, anh tuấn này của Bạch Hạo Vân vậy đó.
Tại sao một cô gái có gia giáo được dạy bảo từ nhỏ như Tư Mộc lại có thể dùng cái ánh mắt như vậy để nhìn Bạch Hạo Vân cơ chứ? Nhìn thấy trai đẹp là y như mèo nhìn thấy mỡ vậy. Ôi! Tại sao Tư Mộc cô lại có thể đánh rớt hết cả liêm sỉ của mình như vậy được?
Tuy từ nhỏ Tư Mộc không được cha mẹ yêu thương, không được quan tâm chăm sóc giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, nhưng nhà họ Tư cũng rất coi trọng mặt mũi. Tư Mộc cũng được nhà họ Tư dạy dỗ cho đủ các quy tắc cần phải có khi làm người nhà của Tư gia.
Tư Mộc cho dù lúc đó không muốn học cũng không được. Nhà họ Tư, đặc biệt là Tư phu nhân kia bắt buộc Tư Mộc phải học những quy tắc này. Còn phải học cho bằng được, bằng thuộc. Nếu Tư Mộc không chịu học những thứ này thì chắc chắn người mẹ nhẫn tâm độc ác kia của cô sẽ dùng roi dâu để quất lên người cô, in lên đó những vết thương.
Những vết thương đó bây giờ vẫn còn đang in đậm trên người của Tư Mộc cô, không thể nào xoá hết đi những vết sẹo còn lại đó. Nhưng cho dù vết thương bên ngoài có lành thì sao chứ? Trong lòng của Tư Mộc vẫn luôn tồn tại một vết nứt, một vết thương trong lòng của người con gái đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương này.
Vì vậy, Tư Mộc không học thì không thể sống được trong nhà họ Tư chẳng khác gì một cái địa ngục hút máu người đó. Không học, cô sẽ càng bị đánh nhiều hơn mà thôi, vì vậy, Tư Mộc đành phải ngậm ngùi chấp nhận học những thứ quy tắc rườm rà kia mà người mẹ tàn nhẫn kia của cô ép cô phải học.
Bọn họ cũng chẳng có yêu thương gì Tư Mộc đâu. Nhưng bọn họ vẫn bắt Tư Mộc học những quy củ này là vì bọn họ sợ rằng khi Tư Mộc ra ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Tư bọn họ. Bọn họ không hề coi Tư Mộc là con gái, nhưng những người đó lại tàn nhẫn bắt ép cô phải giữ mặt mũi, thể diện cho gia đình bọn họ.
Trong khi Tư Mộc phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của cha mẹ, của gia đình, lúc nào cũng bị đánh, lúc nào cũng phải học thuộc những quy tắc, tập luyện những cách ứng xử mà người đàn bà mang cái danh Tư phu nhân kia ép bản thân cô phải học chúng. Trong khi đó, những đứa trẻ cùng trang lứa với Tư Mộc thì lại được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, được sống đúng với chính bản thân của mình.
Điều đó khiến cho Tư Mộc vô cùng ghen tị với những đứa trẻ đó. Nếu được lựa chọn, Tư Mộc chỉ ước mình được sinh ra trong một gia đình bình thường mà thôi nhưng lại được hưởng trọn tình yêu thương của cha của mẹ, được cảm nhận một thứ cảm xúc tên là hạnh phúc.
Chứ Tư Mộc trong khi sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại chẳng vui vẻ gì, cha mẹ cũng không thèm quan tâm, để ý đến một đứa con gái như cô. Bọn họ coi Tư Mộc cô như là một người thừa ở trong gia đình, chỉ vậy thôi, không hơn không kém.
Nhưng trên đời này không có cái gì gọi là nếu như cả. Số phận của Tư Mộc đã được định sẵn là như vậy, thì cô buộc phải chấp nhận, vậy thôi. Nói vậy thôi chứ không thể nào không thừa nhận, Tư Mộc cảm thấy ghen tị, cực kì ghen tị với những đứa trẻ cùng trang lứa với mình. Hay đặc biệt, Tư Mộc vô cùng với người chị gái ruột của cô, Tư Giai, người mà luôn tìm cách gây khó dễ cho Tư Mộc cô.
Trong khi Tư Mộc đang phải học những quy tắc, quy củ rườm rà kia, hơn nữa còn bị ghẻ lạnh, chẳng một ai quan tâm đến đứa con gái như cô cả thì chị gái ruột của Tư Mộc cô, Tư Giai lại đang sống trong suиɠ sướиɠ, hạnh phúc, được hưởng một cách trọn vẹn, toàn bộ những tình yêu thương của cha mẹ. Trong khi đó, Tư Mộc lại bị vứt bỏ sang một bên, cho dù cô có ૮ɦếƭ đói, ૮ɦếƭ lạnh cũng không một ai quan tâm đến cô.
Tư Mộc nhiều lúc cũng tự hỏi rằng, tại sao bản thân cô lại phải học những thứ kia mà chị của cô, Tư Giai, lại không phải học những điều này? Tại sao ba mẹ lại có thể đối xử bất công như vậy chứ? Cô với chị của cô đều là do mẹ sinh ra, tại sao mẹ luôn dành sự yêu thương, quan tâm cho chị gái của cô, Tư Giai mà trong khi đó, bà không để ý đến người con gái như Tư Mộc cô, thậm chí còn ghét bỏ như là không muốn nhìn thấy mặt của đứa con gái như cô vậy.
Có một lần, Tư Mộc đem những điều mà bản thân mình thắc mắc đi hỏi mẹ của mình, cũng chính là vị Tư phu nhân cao quý được người người kính trọng kia. Lúc đó, Tư Mộc cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa hề hiểu chuyện gì.
Vậy mà Tư phu nhân kia, bà ta cầm roi dâu liên tiếp đánh vùn vụt lên người của Tư Mộc, khiến cho cả người của Tư Mộc hằn lên những vết thương khắp nơi, còn có những vết thương vì dùng lực quá mạnh mà dẫn đến chảy máu.
Rõ ràng Tư Mộc cũng là con gái của bà ta mà, nhưng khi nhìn thấy Tư Mộc bị mình khiến cho bị thương, đến mức cả người chảy đầy máu, máu me be bét nhuốm đầy quần áo trên người của Tư Mộc cô, vậy mà ánh mắt của bà ta nhìn cô vẫn chẳng mang theo vẻ đau thương, xót xa cho đứa con gái ruột này của mình một chút nào cả. Khuôn mặt, ánh mắt của vị Tư phu nhân cao quý kia nhìn Tư Mộc vẫn lạnh tanh như vậy, cứ như thể Tư Mộc không phải là con gái ruột của bà ta vậy.
Lúc bấy giờ, bà ta tức giận nhìn Tư Mộc cả người đang bị thương, hai tay dí lên trán của một đứa trẻ như cô một cái, mặc cho thân thể của đứa con gái này đang bị thương đi chăng nữa, bà ta cũng chẳng hề quan tâm đến điều đó. Lúc ấy, Tư phu nhân rất tức giận, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi như muốn gϊếŧ ૮ɦếƭ Tư Mộc, giọng nói chứa đầy sự cay nghiệt.
"Một con nhỏ nhà quê như mày mà cũng muốn so với chị gái của mày ư? Nằm mơ đi! Cho dù có kiếp sau mày cũng không thể sánh được với Tư Giai đâu, tốt nhất là nên bỏ cái mộng tưởng đó của mày đi. Mày là cái thá gì mà muốn được tao yêu thương cơ chứ? Đúng là cái thứ con gái mất nết mà!"
"Còn vì sao tao bắt mày phải học những quy tắc của Tư gia ấy, là bởi vì tao không muốn mày đi ra ngoài làm mất mặt của nhà họ Tư đâu. Cái thứ như mày ấy, ra ngoài chỉ khiến cho tao cảm thấy mất mặt mà thôi, nên mày mới phải học."
"Còn về đứa con gái yêu quý của tao, Tư Giai, con bé chỉ khiến tao cảm thấy nở mày nở mặt thôi, chứ không bao giờ con gái yêu của tao làm cho tao cảm thấy mất mặt đâu. Hơn nữa, Tư Giai của tao giỏi giang như vậy, sẽ tự biết cách ứng xử, chứ nó không có giống như cái loại như mày đâu, học mãi cũng không vào đầu được một tí gì cả."
"Đừng có bao giờ đem cái thân phận thấp hèn, nhơ nhuốc của mày ra để so sánh với Tư Giai. Mày một góc của Tư Giai cũng không bằng, huống chi là muốn so sánh mọi thứ với nó."
Thật không ngờ rằng, những lời nói tàn độc như vậy lại có thể phát ra từ miệng của một người phụ nữ được mọi người gọi bằng cái tên Tư phu nhân kia. Không ngờ rằng, bà ta lại có thể nhẫn tâm đối xử với con gái của mình như vậy. Trong khi Tư Mộc cũng là đứa con gái ruột của bà ta, đứa con mà bà ta mang thai chín tháng mười ngày, đứt ruột đẻ ra.
Bà ta không hề biết rằng những lời mà phát ra từ chính miệng của mình lại có thể gây tổn thương đến tâm hồn của một đứa trẻ như thế nào cả. Cho dù biết thì có sao chứ, bà ta cũng đâu thèm để tâm đến cảm nhận của Tư gia đâu.
Nhưng Tư Mộc cũng không thể không thừa nhận rằng, cái dáng vẻ lúc nãy của Bạch Hạo Vân quả thật rất là đẹp trai nha, khiến cho bản thân của cô không thể rời mắt khỏi Bạch Hạo Vân được.
Thấy Tư Mộc đã hiểu hết, Trình Mục Vĩ khẽ gật đầu, khuôn mặt hài lòng nhìn người con gái trên khuôn mặt vẫn còn đang đỏ ửng kia ở phía đối diện với mình.
"Vậy thì tốt rồi. Nếu cô đã hiểu hết rồi thì tôi yên tâm, những lúc không có ai ở nhà thì cô có thể tự lo cho mình được. Tránh phụ thuộc vào người khác quá nhiều."
Tư Mộc gật đầu, không đáp lại Trình Mục Vĩ, trên gương mặt vẫn còn một chút phiếm hồng.
"Mà, tại sao mặt của cô vẫn còn đỏ thế? Lại bị sốt à?"