Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Duệ Thần đang cực kỳ khó coi, gân xanh trên trán nổi lên như đang cực kỳ tức giận. Âu Dương Mỹ Linh cảm thấy khó hiểu, tại sao đang yên đang lành Bạch Duệ Thần tự dưng lại nổi giận đùng đùng? Âu Dương Mỹ Linh cô ta không thể đánh mất cơ hội lần này được, vì vậy, cô ta phải cố gắng thuyết phục Bạch Duệ Thần.
"Bạch phó tổng, xin hỏi tôi đã làm gì sai sao? Hay ngài không vừa ý tôi ở chỗ nào, để tôi cố gắng sửa chữa. Xin ngài đừng đuổi tôi đi."
Bạch Duệ Thần đưa mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất kia, trên người toả ra một sự lạnh lùng đến đáng sợ khiến cho người ta phải lạnh toát sống lưng. Bạch Duệ Thần lạnh lùng thốt ra một câu, hắn dường như không hề muốn bị ai làm phiền.
"Âu Dương Mỹ Linh, cô không hề làm gì sai! Nhưng tôi không thoải mái, lúc này tôi không muốn ai làm phiền mình. Phiền cô ngay lập tức ra ngoài cho tôi. Không đừng có trách tôi."
Đó chính là sức chịu cuối cùng của Bạch Duệ Thần. Nếu vượt quá sức chịu đựng của con người này, e rằng hậu quả của kẻ nào dám chọc đến hắn chỉ có một con đường, đó là ૮ɦếƭ!
Nhưng Âu Dương Mỹ Linh không cam tâm, cô ta đã gần kề đến vạch đích rồi, nhưng thật không ngờ Bạch Duệ Thần bỗng dưng bị làm sao, đột nhiên tức giận đuổi cô ta ra ngoài.
"Nhưng mà, tôi.....!"
Âu Dương Mỹ Linh đang định nói cái gì đó nhưng bị ánh mắt của đỏ ngầu của Bạch Duệ Thần nhìn thẳng về phía mình, từ ánh mắt hắn lộ ra những tia lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cho cô ta lạnh toát sống lưng, cổ họng nghẹn ứ lại phát không ra tiếng.
Âu Dương Mỹ Linh ngậm ngùi xoay lưng bỏ đi, trong lòng của cô ta không cam tâm. Tại sao chứ? Cô ta đã sắp sửa đạt được mục đích rồi, tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt đường sống của Âu Dương Mỹ Linh hay sao?
Cô ta ngoái đầu lại, khuôn mặt đầy lưu luyến.
Cánh tay của Âu Dương Mỹ Linh đặt trên cánh cửa, đang định xoay tay nắm cửa thì tiếng của Bạch Duệ Thần từ đằng sau vang lên.
"Đợi đã!"
Âu Dương Mỹ Linh đột nhiên mừng rỡ, cô ta như mở cờ trong bụng. Cô ta nghĩ rằng Bạch Duệ Thần đã thay đổi ý, bởi vì Bạch Duệ Thần có hứng thú với người phụ nữ này. Nhưng khiến cho cô ta phải thất vọng rồi.
Âu Dương Mỹ Linh xoay người lại, gương mặt tươi cười.
"Bạch phó tổng có gì căn dặn?"
Bạch Duệ Thần móc từ trong túi ra một chiếc thẻ, một chiếc thẻ hoàng kim đó nha. Bạch Duệ Thần vứt chiếc thẻ lên bàn, giọng nói phát ra vẫn mang theo vẻ lạnh lùng nhưng không còn khó chịu như lúc trước.
"Đây là tiền công phục vụ của cô tối hôm nay. Cầm lấy rồi đi đi, sau này nếu có việc, tôi sẽ tới tìm cô."
Gương mặt của Âu Dương Mỹ Linh hiện rõ sự thất vọng nặng nề. Cô ta dùng răng cắn chặt môi, các ngón tay đan xen lại với nhau, đặt ở phía trước bụng. Nhưng cho dù Âu Dương Mỹ Linh có không cam tâm thì cô ta làm được gì? Bạch Duệ Thần đã nói một là một hai là hai, cô ta không thể khiến người đàn ông này hồi tâm chuyển ý được.
Âu Dương Mỹ Linh vẫn còn đầu óc, bởi vì con người này không thể động vào, tốt nhất là không nên động chạm, khiến cho Bạch Duệ Thần hắn cảm thấy tức giận. Đến lúc đó, kết cục của cô ta cũng không được tốt. Âu Dương Mỹ Linh thà là làm việc ở cái nơi bẩn thỉu này cả đời còn hơn là mất mạng trong tay Bạch Duệ Thần.
Cô ta vẫn còn người thân, thế nên không thể bỏ mạng một cách dễ dàng như vậy được. Thế là Âu Dương Mỹ Linh bước chân tiến đến, đưa tay cầm lấy chiếc thẻ trên bàn. Số tiền trong đây cũng phải là con số khủng đấy, hôm nay, cô ta không được phục vụ Bạch Duệ Thần nhưng lại nhận được một số tiền lớn như vậy, không phải là phí công vô ích.
Thế nhưng, Âu Dương Mỹ Linh vẫn cảm thấy có một chút gì đó không cam tâm. Trên gương mặt của cô ta mang nặng sự thất vọng, trên tay cầm chiếc thẻ, lưu luyến quay đầu lại nhìn một cái rồi trực tiếp mở cửa phòng rồi đi ra.
Thế là căn phòng lúc này chỉ còn một mình Bạch Duệ Thần ở lại đó.
Sắc mặt của Bạch Duệ Thần bỗng nhiên thay đổi trong phút chốc, khuôn mặt hắn đen kịt lại, gân xanh trên trán và cánh tay đều nổi hết lên, trong lòng của Bạch Duệ Thần đang cực kì phẫn nộ. Lúc nãy, hắn đã cố gắng giữ bình tĩnh để không làm cho người phụ nữ kia sợ hãi. Nhưng đến lúc này, hắn thật sự không tài nào có thể nhịn nổi nữa rồi.
Mẹ kiếp!
Trong lòng Bạch Duệ Thần chửi thề một câu. Bạch Duệ Thần căm hận, tại sao chứ? Tại sao hắn cố gắng nhiều như vậy, ông nội lại không giao chức vị tổng giám đốc kia cho hắn? Bạch Duệ Thần hắn cố gắng biết bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông nội lại không nhìn ra năng lực của hắn hay sao?
Bạch Duệ Thần cố gắng biết bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông nội không chịu tin tưởng hắn một lần? Đã không giao cho Bạch Duệ Thần hắn thì thôi đi, ông lại còn đem chức vụ tổng giám đốc kia giao cho kẻ thù không đội trời chung với Bạch Duệ Thần hắn từ nhỏ, Bạch Hạo Vân.
Hắn thừa nhận, Bạch Hạo Vân thật sự rất giỏi, Bạch Duệ Thần không thể bằng với Bạch Hạo Vân. Nhưng chỉ cần Bạch Duệ Thần hắn cố gắng là được, nhưng tại sao lại không cho hắn một cơ hội? Chiếc ghế phó tổng giám đốc của Bạch thị này, hắn ngồi bao nhiêu năm nay, ngồi đến phát ngán rồi.
Choang!
Chiếc cốc trong tay của Bạch Duệ Thần bị ném văng xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ lăn lóc xuống đất. Nghe thấy tiếng đổ vỡ, nhưng chẳng có kẻ nào dám xông vào, bởi vì bọn họ biết lúc này không thể dây vào Bạch Duệ Thần, không là mất mạng như chơi.
Nhìn những mạnh vụn của chiếc ly đang nằm lăn lóc trên sàn nhà kia, ánh mắt của Bạch Duệ Thần đỏ ngầu hằn lên cả những tia máu, tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm. Không thể không nói rằng, Bạch Duệ Thần đang rất tức giận, tức giận đến mức như muốn phát điên lên vậy.
Bạch Duệ Thần liên tục nốc rượu, nốc đến say lúc nào không hay biết. Mùi rượu nồng nặc toả ra từ người của Bạch Duệ Thần hắn nhưng hắn vẫn cứ uống, vẫn cứ tiếp tục uống.
Tất cả đều là người phụ nữ tên Tư Giai kia! Đã không giúp gì được cho hắn thì thôi đi, nay lại gây thêm một đống phiền phức cho Bạch Duệ Thần hắn. Không những cho Bạch Duệ Thần đội một chiếc nón xanh to đùng ngay trong ngày cưới mà còn ngay trong ngày mừng thọ của ông nội, gây ra cái chuyện tày trời này.
Nếu như lúc đó, Tư Giai biết dùng đầu óc để suy nghĩ một chút thì việc này sẽ không xảy ra. Nếu như người phụ nữ ngu ngốc kia không muốn hãm hại Tư Mộc, thì Bạch Hạo Vân sẽ không tức giận đến nỗi trở về công ty mà tiếp quản chức vụ tổng giám đốc kia.
Bởi vì, hắn có thể nhìn ra, Bạch Hạo Vân thích Tư Mộc. Từ khi nhìn thấy cái ánh mắt ân cần, quan tâm chăm sóc của Bạch Hạo Vân nhìn người con gái trong lòng mình, Bạch Duệ Thần hoàn toàn nhận ra Bạch Hạo Vân có tình cảm với cô gái tên Tư Hạ kia. Ánh mắt ấy, không phải của anh trai nhìn em gái, mà là của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
Nhớ đến Tư Mộc, nhớ đến cái cảnh cô nằm trong vòng tay của Bạch Hạo Vân kia, không hiểu sao, Bạch Duệ Thần càng thêm tức tối. Chẳng lẽ Tư Mộc cũng thích Bạch Hạo Vân hay sao? Không thể nào, chẳng phải trước đây Tư Mộc từng nói yêu Bạch Duệ Thần hắn, yêu suốt đời suốt kiếp sao, bây giờ lại thay đổi như vậy?
Nhưng tại sao, khi nhìn thấy Tư Mộc được Bạch Hạo Vân ôm vào trong lòng, nhìn gương mặt an tâm, nụ cười thoả mãn kia trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mộc kia, Bạch Duệ Thần lại cảm thấy khó chịu? Lúc đó, trái tim nơi Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn nhói lên một cách đau đớn, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, cứ như là bản thân hắn vừa mất đi một thứ báu vật quý giá gì đó vậy.
Chẳng lẽ là Bạch Duệ Thần hắn, ghen sao? Không thể nào, người Bạch Duệ Thần hắn yêu không phải là Tư Mộc, sao có thể là ghen được? Bạch Duệ Thần yêu Tư Giai là thật, mặc dù người phụ nữ đó đã gây ra một số việc không thể nào tha thứ, nhưng tình cảm Bạch Duệ Thần hắn dành cho cô ta không thể ngày một ngày hai là có thể xoá bỏ.
Hàng loạt các câu hỏi xuất hiện trong tâm trí của Bạch Duệ Thần nhưng hắn lại không tài nào giải đáp được. Ly rượu trên tay hắn vẫn liên tục được uống cạn, lửa giận trong lòng của Bạch Duệ Thần càng ngày càng lớn, càng bùng phát mạnh mẽ.
Lúc này, Bạch Duệ Thần thật sự muốn tìm một nơi nào đó để xả hết cơn giận này ra ngoài. Ngày hôm nay, chính là cái ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của Bạch Duệ Thần hắn, cực kì tồi tệ!
Hôm nay, Bạch Duệ Thần quyết định ngủ lại khách sạn, hắn không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy người phụ nữ chung chăn gối với hắn, không muốn nhìn thấy ông nội của mình!
[....]
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"
Tiếng thét của người con gái vang vọng khắp cả căn phòng khiến cho Bạch Hạo Vân đang ngủ ngon đột nhiên choàng tỉnh dậy. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng rồi.
Bạch Hạo Vân nhìn người con gái đang thở hổn hển, cả người khẽ run lên bần bật kia, cả người của Tư Mộc đã đổ đầy mồ hôi rồi, hình như là gặp ác mộng thì phải.
Bạch Hạo Vân vội vàng ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên người của Tư Mộc, cánh tay còn lại khẽ vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô.
"Được rồi, chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu!"
Tư Mộc sợ hãi ôm lấy thân thể của Bạch Hạo Vân, hình như cô vừa mơ thấy chuyện gì đó kinh khủng lắm?