Cô Vợ Mù - Chương 157

Tác giả: Chu Tử Nhuệ

"Bạch Hạo Vân, anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?"
Tư Mộc gằn từng chữ, sự giận dữ thể hiện rõ trên gương mặt đang vô cùng xấu hổ của người con gái. Vậy mà, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân lại chẳng có một chút phản ứng nào cả, anh vẫn cứ lì lợm tiếp tục hành động của mình. Mắt của Bạch Hạo Vân vẫn khép kín lại, anh không muốn mở mắt ra thì phải. Bạch Hạo Vân lười biếng trả lời người con gái đang giận dữ ở trong lòng của mình đây.
"Có nghe. Làm sao không?"
Tư Mộc trợn to mắt nhìn Bạch Hạo Vân, biểu cảm như là muốn đánh người vậy. Nếu như cả người của Tư Mộc đang không bị Bạch Hạo Vân ôm chặt ấy, thì không biết chừng Tư Mộc sẽ xông lên đánh cho người đàn ông đang nằm ở bên cạnh mình một trận ấy chứ. Mẹ kiếp! Suốt ngày chọc tức cô, vui lắm hả?
Tư Mộc thật sự cạn lời với Bạch Hạo Vân luôn rồi. Cô thật sự không biết nói gì trong cái trường hợp này nữa đây.
Nằm một lúc ở trong lòng của Bạch Hạo Vân, khuôn mặt của Tư Mộc có một chút thay đổi. Một sự e dè, sợ sệt, như đang không biết làm như thế nào đây. Dường như Tư Mộc đang muốn nói gì đó với Bạch Hạo Vân nhưng cô lại sợ, và cô cũng không biết mình phải bắt đầu như thế nào nữa.
Bạch Hạo Vân hơi hé mắt, anh nhìn thấy gương mặt của Tư Mộc có chút thay đổi. Hình như là có điều gì đó không ổn thì phải. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc đang muốn hỏi gì đó, vì vậy, anh cố ý hỏi chuyện người con gái đang nằm trong vòng tay của mình, làm như là vô tình biết thôi.
"Sao không nói gì nữa? Không phải là em đang muốn nói gì với anh à?"
Bất giác, Tư Mộc rùng mình một cái. Cô hơi mấp máy môi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một chút rụt rè, xấu hổ cùng với khó khăn. Dường như là những lời khó nói lắm, trông Tư Mộc rất khó khăn mới nói ra được.
"Bạch Hạo Vân, anh không dậy à? Lỡ để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao?"
"Để Trịnh Mỹ Châu thấy thì ảnh hưởng gì đến anh à?"
Bạch Hạo Vân lúc này mới mở mắt ra, anh hơi dịch người xuống để dễ dàng ngắm nhìn gương mặt của người con gái mà mình yêu. Bạch Hạo Vân cảm thấy có một chút khó hiểu, để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao chứ? Ảnh hưởng gì à? Anh biết là cô gái nhỏ này hay xấu hổ, nhưng Trịnh Mỹ Châu nếu thấy thì cũng tự biết thế mà lui chứ?
Tư Mộc khó hiểu nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt của cô xuất hiện hàng loạt những dấu chấm hỏi cực kì lớn.
"Không phải anh thích cô ấy hay sao? Để cô ấy nhìn thấy như vậy, sẽ hiểu lầm anh đấy!"
Bạch Hạo Vân hơi nhướn mày nhìn Tư Mộc. Thích? Từ đâu mà Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân anh thích cái bà chằn lửa kia cơ chứ? Anh đâu có điên. Mắt thẩm mĩ của anh sẽ không kém như vậy đâu.
"Ai nói với em là anh thích cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia?"
"Ơ thế không phải à? Tôi thấy hai người thân như vậy mà!"
Bạch Hạo Vân bất lực thật sự. Anh cũng chỉ biết đưa tay vỗ trán mà cười khổ. Thân là phải thích nhau à chị hai của tôi ơi. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân mang theo một chút bất lực.
"Em có bị làm sao không khi nói anh thích cái bà chằn kia hả? Em đừng có coi thường mắt thẩm mỹ của anh như vậy chứ?"
Tư Mộc hơi sững người nhìn Bạch Hạo Vân. Ơ thế không phải à? Vậy là Tư Mộc cô nghĩ nhiều hay sao chứ? Bạch Hạo Vân thật sự không thích Trịnh Mỹ Châu kia hay sao? Tư Mộc hơi cúi đầu xuống, không hiểu vì sao, trong lòng của cô lúc này đang cảm nhận cực kỳ vui mừng.
Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc một lát, dường như anh đã tìm ra vấn đề ở đây là gì. Anh ghé sát tai của Tư Mộc, khẽ thì thầm vào tai.
"Em ghen à?"
Giọng nói đầy quyến rũ của Bạch Hạo Vân cùng hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào vành tai của Tư Mộc, khiến cho gương mặt của người con gái bất giác đỏ ửng lên. Tư Mộc cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên, cô nhanh chóng kéo chiếc chăn kia trùm lên người mình, hai mắt nhắm chặt như muốn tránh né câu hỏi như muốn đùa giỡn kia của Bạch Hạo Vân.
Khoé môi của Bạch Hạo Vân cong lên vô cùng quyến rũ, nụ cười trên gương mặt ngày càng đậm dần, trông vô cùng thoả mãn nhìn cái bộ dạng xấu hổ của người con gái này. Bạch Hạo Vân hơi nâng người của mình, anh đưa tay chống lên đầu làm điểm tựa, anh mỉm cười ngắm nhìn người con gái đang rúc đầu ở trong chăn này.
Hóa ra, là ghen à?
Nhìn cái bộ dạng kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân có thể thấy rõ rằng người con gái tên Tư Mộc này đang vô cùng khó chịu khi thấy anh thân thiết cùng người phụ nữ khác. Gương mặt của Bạch Hạo Vân thể hiện rõ sự vui mừng không thể nào giấu nổi.
Thì ra, trong lòng của Tư Mộc có Bạch Hạo Vân anh, nên cô mới như vậy. Hóa ra, người con gái này cả tối hôm qua không muốn nói chuyện với anh là vì việc này à? Rồi còn giận dỗi muốn dọn ra ngoài sống nữa cơ chứ? Thật là cứ như đứa trẻ vậy!
Mà Tư Mộc khó chịu thì có thể tự nói chuyện với anh cơ mà, giữ trong lòng như vậy không phải vừa không tốt cho cả hai hay sao? Tuy là Tư Mộc ghen khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy rất vui nhưng không vì thế mà Bạch Hạo Vân muốn trông thấy người con gái nhỏ này buồn bã như vậy một chút nào. Vừa không đáng yêu, vả lại, nhìn cô không vui Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Hạo Vân ngày càng đậm dần, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Anh đưa tay kéo chiếc chăn trùm qua đầu của người con gái xuống, Bạch Hạo Vân rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tư Mộc lúc này như thế nào.
Khuôn mặt đỏ bừng của người con gái còn đang trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân như là muốn gϊếŧ anh vậy. Hai bàn tay của Tư Mộc vẫn còn nằm chặt chiếc chăn, cô đang muốn trùm kín cả người của mình vì xấu hổ, vậy mà Bạch Hạo Vân lại cứ thích lôi chăn ra.
Bạch Hạo Vân là đang muốn trêu chọc cô nữa chứ gì?
Gớm. Thấy cô hiểu nhầm một chuyện vô cùng tai hại nên mới muốn dở trò trêu chọc cô à? Thật là tức ૮ɦếƭ đi được mà. Muốn trêu thì cứ trêu đi, dù sao trong chuyện này cũng là Tư Mộc cô hiểu lầm người ta.
Bạch Hạo Vân đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tư Mộc, cả người của anh cúi sát xuống như muốn đè lên thân thể của người con gái này vậy. Ánh mắt ôn nhu của Bạch Hạo Vân khiến Tư Mộc không khỏi cảm thấy có chút gì đó hồi hộp, trái tim của cô thì đập liên tục vô cùng rộn ràng.
Âm thanh phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân cực kì ấm áp. Anh muốn giải thích cho người con gái này hiểu, mối quan hệ giữa anh với Trịnh Mỹ Châu thật sự không phải như Tư Mộc nghĩ đâu.
"Tư Mộc, nghe này, anh với Trịnh Mỹ Châu thật sự không phải mối quan hệ như em nghĩ đâu!"
Tư Mộc hơi ngẩn người, đôi mắt long lanh nhìn Bạch Hạo Vân vô cùng chăm chú. Hai cánh tay của người con gái bị Bạch Hạo Vân giữ chặt. Không khí giữa hai người đang lãng mạn như thế, vậy mà chỉ vì một câu nói của Bạch Hạo Vân đã phá tan tất cả mọi thứ.
"Vì thế, em không cần phải ghen đâu!"
Bạch Hạo Vân đưa tay chạm vào phần cằm của Tư Mộc như đang muốn trêu chọc người ta. Bạch Hạo Vân cứ khiến cho người ta phải nổi điên lên mới được hay gì chứ?
Tư Mộc ngay lập tức phản bác lại. Lúc này Tư Mộc vừa tức vừa xấu hổ, thật là muốn xông lên đánh cho người đàn ông này một trận. Người gì đâu mà lươn lẹo dễ sợ chứ lạnh lùng cái đếch gì!
"Bạch Hạo Vân, anh nói vớ vẩn cái khỉ gì thế? Tôi ghen bao giờ?"
Bạch Hạo Vân bật cười nhìn người con gái đang xù lông ở phía dưới mình kia. Bộ dạng giận dữ nhưng đang vô cùng xấu hổ kia của Tư Mộc không khỏi khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy vô cùng buồn cười. Những lúc như vậy, anh lại rất muốn trêu đùa người con gái này.
"Em còn dám chối hả? Chữ ghen đang viết to đùng ở trên mặt của em kìa!"
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn Bạch Hạo Vân, ánh mắt của cô ngập tràn sự khó hiểu. Có sao? Cô thể hiện ra bên ngoài rõ như vậy à? Không phải Bạch Hạo Vân đang cố tình kiếm cớ trêu chọc cô đấy chứ?
"Bạch Hạo Vân, anh đừng có mà ăn nói linh tinh. Trên mặt của tôi làm gì có cái gì chứ? Nếu có thì tôi đã nhìn thấy rồi!"
Bạch Hạo Vân chỉ biết bất lực cười khổ. Đúng là ngây thơ mà! Đầu óc của người con gái này đúng là chậm hiểu thật sự! Nếu cô mà thấy được thì nói làm gì nữa. Trong lòng của Tư Mộc rõ ràng là có Bạch Hạo Vân anh nhưng cô còn không nhận ra nữa kìa, huống chi là nhìn ra bản thân của cô đang ghen chứ?
Bạch Hạo Vân cười khổ nói với Tư Mộc, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn người con gái đang tức giận cùng xấu hổ đang bị cánh tay của Bạch Hạo Vân anh giữ chặt kia. Giọng nói ấm áp dịu nhẹ của Bạch Hạo Vân phát ra.
"Tư Mộc, nghe này, Trịnh Mỹ Châu không phải bạn gái của anh, mà cô ấy là em họ của anh. Mẹ của Trịnh Mỹ Châu với mẹ của anh là hai chị em ruột. Năm xưa, gì ấy giúp đỡ anh rất nhiều, vì thế, anh cần phải giúp đỡ cho Trịnh Mỹ Châu."
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân thay đổi trong chốc lát. Từ cười cợt đùa giỡn trở nên vô cùng nghiêm túc. Chuyện này anh phải nói rõ ràng, nếu không sau này tránh những sự việc sẽ phát sinh.
Tư Mộc hơi sững sờ! Cô ngây ngốc nhìn Bạch Hạo Vân. Em gái hay sao? Không phải chứ? Thảo nào nhìn hai người lại có nét giống nhau như thế, vậy mà Tư Mộc lại không nhận ra hai người họ là anh em mới đau chứ. Rồi dẫn đến cái hiểu lầm nghiêm trọng như bây giờ.
"Em gái?"
Tư Mộc lắp bắp phát ra tiếng.
Bạch Hạo Vân gật đầu. Phải, Trịnh Mỹ Châu chính là em gái của anh, người luôn giúp đỡ anh trong lúc khó khăn.
"Phải, Trịnh Mỹ Châu chính là em gái anh, chứ không phải là cái kiểu như em nghĩ đâu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc