Chương 83: Đủ loại phỏng đoán
Địa điểm Vưu Bội xảy ra tai nạn xe cách bệnh viện rất gần.
Ả mới xảy ra chuyện không lâu thì đã truyền tới trên mạng. Các phóng viên truyền thông vừa nghe scandal diễn viên gặp tai nạn xe, trong vòng nửa tiếng đã vây kín bệnh viện.
Lúc Tần Thành mang Tưởng Tịch tới, tình hình tắt nghẽn bên ngoài bệnh viện vẫn chưa hề giảm bớt.
May mắn là trong khoảnh khắc không có ca cấp cứu nào, nếu không thì thật sự có thể khiến bệnh nhẹ thành bệnh nặng.
Dừng xe ở một khu vực trống, Tần Thành không tập trung liếc Tưởng Tịch một cái. “Bà Tần, không ngại xuống xe ở chỗ này chứ?”
“Nếu anh không ngại thì tôi cũng không để ý.” Anh muốn quanh co thì Tưởng Tịch cũng quanh co cùng anh.
“Vậy thì…” Tần Thành thản nhiên xuống xe, động tác ga lăng: “Mời bà Tần.”
Khoé miệng Tưởng Tịch co rút, nhưng cũng mặc anh dắt tay xuống xe.
Lúc bọn họ quyết định tới thì là buổi tối, cho nên không có cải trang. Vốn lúc này mà muốn đi vào thì tất nhiên phải lộ diện, nếu sớm hay muộn đều phải lộ diện thì cải trang chỉ là hành động thừa mà thôi.
Hai người quang minh chính đại đi, không bao lâu liền bị phóng viên vây quanh.
“Tưởng Tịch, xin hỏi cô đến thăm cô Vưu phải không?”
“Tưởng Tịch, cô Vưu xảy ra tai nạn xe, cô có cảm thấy đau lòng cho cô ấy không?”
“Tổng giám đốc Tần, có truyền thông chụp được ảnh anh và cô Tưởng cùng ra vào bệnh viện, xin hỏi các người thật sự ở cùng với nhau phải không? Cô Tưởng thật sự là bạn gái của anh như tin đồn bên ngoài phải không? Nếu là bạn gái, các người có quyết định khi nào tổ chức hôn lễ không?”
Hôn lễ đã tổ chức từ lâu. Tần Thành liếc ngừơi phóng viên kia, cô ta thật nhiều câu hỏi. Thật đúng là, những người phụ nữ bên ngoài hoạt bát đến như thế! Anh vẫn thích như Tưởng Tịch vậy.
Hai người không nói lời nào, bước đi. Mấy chục phóng viên vây quanh, nhắm mắt theo đuôi tới cùng. Tần Thành thấy bọn họ ngày càng nói thẳng thì nghiêng đầu hôn lên môi Tưởng Tịch một cái.
“Tôi và Tưởng Tịch là quan hệ gì thì các người thấy rõ rồi chứ!”
Ánh mắt anh chậm rãi quét một vòng, hễ phóng viên nào bị nhìn đến đều đổ mồ hôi lạnh, có muốn hỏi cũng không dám hỏi, đều tránh đường cho bọn họ.
Cảnh tượng biến hoá thật là mau, Tần Thành khẽ cười một tiếng, cúi đầu nói: “Sau này nếu bọn họ bắt nạt em thì báo tên của nah là được.”
Tưởng Tịch: “…”
Anh xem tên của mình là chìa khoá vạn năng sao?
Bầu không khí khu nằm viện thật trang nghiêm, Tưởng Tịch đi vào liền cảm thấy được sự khác biệt.
Cô nhìn về phía Thư Minh đang dựa vào góc tường, hỏi: “Giám đốc Thư, tình hình ra sao?”
Vẻ mặt Thư Minh đau khổ, nói: “Tình hình không lạc quan lắm.”
Xe của Vưu Bội bị huỷ hoại nghiêm trọng trong tai nạn. Tuy rằng cô ta thắt dây an toàn, nhưng sự va chạm khi ᴆụng xe thật lớn, có thể suông sẻ sống sót hay không thì không biết được bao nhiêu.
Sắc mặt Tưởng Tịch không đổi, nhìn về phía phòng giải phẫu.
Mấy ngày hôm trước Vưu Bội còn bắt được cô, muốn dùng lửa thiêu ૮ɦếƭ cô. Vậy mà chưa tới một tuần, ả ta lại xảy ra chuyện như thế này!
Có lẽ thật là nhân quả báo ứng.
Tưởng Tịch không nhịn được cười lạnh trong lòng. Nếu Vưu Bội sớm nghĩ đến sẽ quậy ra tai nạn xe thì có thể thu liễm bớt hay không?
Chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật đến mười một giờ, Tưởng Tịch đi dọc theo đường cũ ra khỏi khu nằm viện.
Những phóng viên còn canh giữ bên ngoài vừa nhìn thấy cô thì lập tức mắt sáng lên, ước gì có thể bổ nhào vào người cô để phỏng vấn. Nhưng mọi người kiêng kỵ Tần Thành, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tưởng Tịch cảm nhận được băn khoăn của bọn họ, cười cười.
Tần Thành nhìn thấy một đám người có lòng nhưng không có gan, cũng lộ ra ý cười.
Bất quá, ý cười của Tưởng Tịch khiến cho người ta thả lỏng, của anh lại khiến cho người ta chột dạ, sợ hãi.
Trong nhất thời, hiện trường có đủ loại tiếng hít vào.
Thậm chí có phóng viên đã âm thầm đánh dấu cái tên Tưởng Tịch ở trong lòng. Ý là sau này nhìn thấy Tưởng Tịch thì phải đi đường vòng, ít nhất là cho tới khi cô và Tần Thành hoàn toàn không có quan hệ gì nữa.
Dù sao, chỉ vì một tin tức mà đắc tội với ông chủ lớn của giới showbiz, ai cũng không nhận nổi đâu! Ngày nay tìm việc không dễ, bọn họ vẫn nên an phận chút mới tốt.
Tưởng Tịch hiển nhiên không nghĩ đến những chuyện này. Trước khi xuất viện cô nhận được tin nhắn của Lục Mạnh Nhiên, nói là ngày mai ghi âm.
Cô dưỡng bệnh nên chậm trễ vài ngày. Những người ở trung tâm chế tác không rõ chân tướng nên vô cùng bất mãn, đủ loại rêu rao phê phán được lưu truyền giữa các nhân viên cấp dưới. Cứ hai ngày là đủ loại tin đồn ở trên mạng về scandal của cô cùng Tần Thành, một vài kẻ lắm lời nhiều chuyện liền bịa ra những lý do nhạy cảm, tung tin khắp trung tâm chế tác.
Lục Mạnh Nhiên là người biết mối quan hệ thật sự của hai người, nghe được cũng phát phiền.
Có khi anh ta cảm thấy Tưởng Tịch không chịu ngồi yên làm bà tổng giám đốc an nhàn là một quyết định sai lầm. Giới giải trí là một vũng bùn, một khi đã sa vào thì khó mà thoát ra được.
Ngày hôm sau, Tưởng Tịch tới công ty sớm.
Các phóng viên đều vây ở bệnh viện chờ tin tức. Công ty có vẻ quạnh quẽ, mà dường như bởi vì vậy mà nhiệt tình của một số nhân viên cũng giảm xuống, thời gian làm việc thì tụ tập ở phòng cà phê nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Vưu Bội kia còn đang cấp cứu. Tôi nói, cũng đừng cứu sống.”
“Cứu sống hay không cũng không phải là chuyện của cô. Nhưng mà vụ tai nạn xe này của cô ta, tôi thấy không đơn giản.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy. Vưu Bội có tiếng phóng túng, video của cô ta bị đưa ra ánh sáng khẳng định đã đắc tội với không ít ông chủ. Nói không chừng là người nào đó lo lắng thân phận mình bị đưa ra ngoài sáng nên muốn diệt khẩu trước.”
“Cũng không nhất định, nói không chừng là người trong giới. Vưu Bội đắc tội với không ít người, thời buổi hiện giờ rối loạn, đúng lúc thuận lợi cho người muốn chỉnh cô ta.”
“Cũng có thể. Nhưng người Vưu Bội đắc tội đếm không hết, nếu thật sự là người trong giới, vậy là ai đây?”
“Tôi nghĩ đến một người.”
“Tôi cũng nghĩ đến một người.”
“Tôi cũng vậy…”
Tưởng Tịch rũ mắt nghe bên trong liên tiếp “Tôi cũng vậy”, nghĩ thầm người nào không may bị nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó nụ cười cứng lại ở khoé miệng.
Người ở bên trong không biết ngoài cửa có người, nói không kiêng dè: “Tôi thấy gần đây chỉ có Tưởng Tịch và Vưu Bội có mâu thuẫn. Rất có khả năng là cô ta làm.”
“Nói không chừng là vậy. Tôi thấy bộ dáng ôn hoà nhã nhặn của cô ta rất giả tạo, đã quyến rũ tổng giám đốc Tần mà còn dám giả bộ như sen trắng gần bùn mà không nhiễm bùn, cắt, thật không biết xấu hổ.”
Tưởng Tịch mở cửa kính mờ ra, cầm cốc cười nhạt. “Tin tức trong giới showbiz xưa nay giả nhiều hơn thật, cái gì nên tin, cái gì không nên tin, tất cả mọi người phải phán đoán cho tốt.”
Tưởng Tịch mở cửa kính mờ ra, cầm cốc cười nhạt. “Tin tức trong giới showbiz xưa nay giả nhiều hơn thật, cái gì nên tin, cái gì không nên tin, tất cả mọi người phải phán đoán cho tốt.”
Khi cô nói chuyện cũng không nhìn ai cả, ánh mắt hư không, khoé môi nhếch lên nụ cười thiện ý, ngón tay nhịp nhịp vào thành ly nước như gõ bàn phím. Những nhân viên trong cuộc nói chuyện bị bắt ngay tại trận, sắc mặt xanh xám, không dám thở mạnh một tiếng.
Tưởng Tịch nói xong thì bỏ đi, cô lười so đo với bọn họ. Đều là những nhân vật nhỏ, chỉ cần không dậy lên sóng to thì đối với cô mà nói không có ảnh hưởng gì.
Hiện giờ cô quan tâm chính là ghi âm.
Trong chốc lát Ti Dục đến công ty, một giờ sau là hai người bọn họ lần đầu tiên hợp xướng, không biết có thể rất thảm hay không.
Chiều hôm phát hành, album của Phương Vi Vi nhanh chóng leo lên vị trí album bán chạy nhất, còn ca khúc chủ đề của album cũng liên tục giữ vị trí thứ nhất trên các bảng xếp hạng.
Tưởng Tịch đã sớm đoán được thành tích này của cô ta. Nếu là trước kia, cô chắc chắn không thèm để ý, nhưng hiện tại thì cô để ý.
Cô sợ Phương Vi Vi ngày nào đó sẽ lại leo lên đầu cô, ςướק đi tất cả của cô.
Nỗi sợ hãi này không phải là vì xúc động, nhưng giống như một sợi dây vô hình quấn lấy trái tim, khiến cho cô thỉnh thoảng bị nghẹt thở.
“Tưởng Tịch.” Vương Mộng vội vàng chạy tới. “Ti Dục đã đến rồi, giám chế Chu kêu cô mau đi phòng ghi âm.”
“Đến rồi?” Tưởng Tịch nhìn đồng hồ, Ti Dục sớm hơn hai chục phút so với Lục Mạnh Nhiên nói.
Đưa cái ly cho Vương Mộng, Tưởng Tịch bước nhanh đi.
…
Ti Dục đang ngồi trong góc phòng ghi âm đọc nhạc phổ.
Lục Mạnh Nhiên đẩy cửa ra, đi tới nói: “Gần đây công việc của cậu rất nhiều, có cần giảm bớt hay không?”
“Không cần.” Ti Dục cười lộ ra tám cái răng trắng tinh. “Tôi còn chưa tới nỗi.”
Anh ta đến với TRE đã sáu năm, hai năm nay đã thong thả vô cùng, dáng vẻ không giống như hai năm trước – luyện tập suốt ngày đêm, ca hát, nhận thông cáo. Cũng may cuối cùng đã nổi tiếng.
Lục Mạnh Nhiên đoán được anh ta sẽ như vậy, nhún vai nói: “Địa vị của cậu trong vòng vài năm sẽ không ai có khả năng lay chuyển được, không cần phải ép mình quá căng thẳng.”
Ti Dục xua tay không đồng ý. “Anh Lục, anh quá coi thường tôi.”
“Tôi không coi thường cậu.” Lục Mạnh Nhiên nghĩ đến gì đó, nở nụ cười. “Là ai năm đó ngất xỉu khi quay quảng cáo? Là ai ngất xỉu khi đang đi?”
Ti Dục mắc cỡ vỗ đầu, người đàn ông hai mươi sáu tuổi thật sự có chút ngốc nghếch.
Khi Tưởng Tịch đi vào thì thấy một màn như vậy, không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm với Ti Dục.
“Tưởng Tịch, cô đến rồi!” Lục Mạnh Nhiên ngoắc. “Đây là Ti Dục.”
“Anh Ti.” Tưởng Tịch cúi đầu. “Chào anh.”
Hành vi của cô không có cố ý, khiến cho Ti Dục cảm thấy thoải mái. Anh ta đã gặp nhiều nịnh nọt, hiếm thấy có một người lần đầu tiên gặp mình mà biểu hiện tự nhiên như vậy.
Vươn tay, Ti Dục cười nói: “Chào cô. Nghe danh đã lâu, tôi là fan của cô.”
“Hả?” Tưởng Tịch sửng sốt.
“Tôi rất thích phim cô đóng. Cô là nữ diễn viên tôi vô cùng yêu thích.”
Sự chấn động của Tưởng Tịch thay đổi, cô nghĩ đại nhân vật như Ti Dục thì cả ngày vùi trong thế giới âm nhạc, không ngờ anh ta lại đi xem phim. Mà còn ở trước mặt cô bày tỏ quan điểm của mình.
“Cho nên lần này có thể hợp tác với thần tượng của mình, tôi vô cùng vui.”
Nói tiếp mấy câu, Tưởng Tịch đã không còn khẩn trương nữa.
Ti Dục nhìn chân mày cô giãn ra, liền cười cười chuyển lời nói về đề tài âm nhạc. “Album lần này hơi gấp, nhưng giọng hát của cô rất khá, cho nên không cần lo lắng, tôi tin tưởng chúng ta có thể phối hợp tốt.”
“Được. Cám ơn anh Ti.” Phát hiện Ti Dục cũng không quá nghiêm túc như trong tưởng tượng, nhịp tim Tưởng Tịch thoáng chậm lại.
Buổi sáng chủ yếu là thử âm, Tưởng Tịch luyện tập vài lần theo tiết tấu của Ti Dục, dần dần tìm được cảm giác hát cặp.
Chỉ là, cổ họng khó chịu.
Ra khỏi phòng ghi âm, Tưởng Tịch liếc mắt một cái là tìm được Vương Mộng đưa nước mật ong cho cô. Tay sờ vào thành ly thử độ ấm, vừa vặn.
Di chuyển cái ly, Tưởng Tịch đang tính uống thì bị cản lại.
Ti Dục lấy đi ly nước, nói: “Đừng uống nước này.”