Dương Lấy Lăng đối với động tác thân mật này, cũng không cảm thấy bài xích. Trước kia cháu trai cũng không như vậy, hiện tại cháu dâu cũng không kém, ít nhất so em gái, cô lại làm cho người ta thích hơn. “Tốt, quết định như vậy đi.”
Cao Trạch Vũ hơi hơi híp mắt nhìn Nghiêm Thư Hàm. Nghiêm Thư Hàm mới không sợ, ngược lại hướng hắn làm một cái mặt quỷ. Cao Trạch Vũ bất đắc dĩ nhìn cô, “Lúc này xong rồi, cùng bà nội đứng về một phe.”
Dương Lấy Lăng ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa rất nhiều, tính toán ở phòng khách cùng Thư Hàm tâm sự, phân phó quản gia mang trà lên. Quản gia mang nước trà đi vào phòng khách. Liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Thư Hàm, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng kinh hỉ.
Nghiêm Thư Hàm nhìn thấy không khỏi mở miệng nói: “Chúng ta từng gặp nhau sao?” Quản gia ngẩn ra vội nói: “Không quen biết, chỉ là xem cô xinh đẹp như vậy…”
Nghiêm Thư Hàm lộ ra một cái mỉm cười nói: “Bác quản gia nói đùa.”
Cao Trạch Vũ ôm Nghiêm Thư Hàm nói: “Vị này là bác quản gia, từ nhỏ liền ở nhà anh, ngoài bà nội thì đây là người anh kính trọng nhất.”
Nghiêm Thư Hàm chuyên chú nhìn bác quản gia, nói chung có cảm giác rất quen thuộc. Bởi vì quá mức chuyên chú lại không để ý tư thế ái muộn của cô cùng Cao Trạch Vũ. Cao Trạch Vũ rất hưởng thụ cảm giác Nghiêm Thư Hàm an tĩnh ở trong lòng anh, khóe miệng lơ đãng lộ ra một cái mỉm cười. Dương Lấy Lăng nhìn cháu trai nhà mình có bộ dạng này, cũng liền an tâm rồi, xem ra nhìn thấy chắt cũng không xa.
Bác quản gia đặt nước trà lên bàn liền rời phòng khách. Nghiêm Thư Hàm lúc này mới ý thức được, cô cùng Cao Trạch Vũ đang ở trong tư thế rất ái muội, bất mãn động đậy vài cái. Cao Trạch Vũ mới buông tay ra.
Đúng lúc Cao Trạch Vũ cúi người lấy nước trà, vòng cổ trên cổ Cao Trạch Vũ lộ ra. Nghiêm Thư Hàm nhìn vòng cổ rất quen mắt, “Cái này không phải vòng cổ của tôi sao? Như thế nào ở trên người anh, khó trách tìm mãi đều tìm không thấy!”
Cao Trạch Vũ rầu rĩ mở miệng: “Cái gì của em? Nhớ kỹ, của em chính là của tôi, của tôi chính là của em.”
Nói xong còn không quên dùng ngón tay điểm một chút lên cái trán Nghiêm Thư Hàm.
Nghiêm Thư Hàm cũng không phải vì giá trị của vòng cổ có, mà bởi vì đây là vòng cổ kiểu nữ, anh mang thật sự ổn sao? “Anh định khi nào trả lại đây?”
Cao Trạch Vũ chậm chậm một chút nói: “Sau khi em gả cho tôi đi.”
Nghiêm Thư Hàm nhìn người đàn ông trước mặt siêu cấp vô lại, lại còn vô lí, cô rốt cuộc trêu chọc một nhân vật thế nào đây!
Sau một hồi bi phẫn rốt cuộc có thể ăn cơm, Nghiêm Thư Hàm chỉ có thể ăn thật nhiều, như vậy mới có thể cùng người vô lại đấu đá, nếu không chính cô thua thế nào cũng không biết.
Cao Trạch Vũ lẳng lặng nhìn Nghiêm Thư Hàm, ngược lại khiến Nghiêm Thư Hàm không được tự nhiên. Sao lại nhìn cô chằm chằm, tốt nhất bị tướng ăn của cô dọa đến ૮ɦếƭ khi*p, sau đó liền không cưới cô nữa, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ!Thế nhưng ở trong lúc lơ đãng lộ ra một tia mỉm cười.
Cao Trạch Vũ nhìn tâm tình Thư Hàm chuyển biến tốt hơn, “Em đang cười cái gì? Có phải hay không nên nói cho tôi với?”
“Tôi cảm thấy đồ ăn ăn rất ngon, cho nên vui vẻ!”
Dương Lấy Lăng nhìn bọn họ hơi hơi cười.
Sau khi ăn xong, Cao Trạch Vũ mang theo Nghiêm Thư Hàm rời đi. Trên đường, Nghiêm Thư Hàm lấy di động ra khởi động máy mới phát hiện anh trai gọi vô số cuộc gọi nhỡ, là vì tin tức sáng nay đi.
Nghiêm Thư Hàm hơi cúi đầu, không biết nên đối mặt với anh trai nhưu thế nào mới tốt.
“Cao Trạch Vũ, anh đưa tôi về nhà.”
Đơn giản chỉ một câu lại biểu lộ quyết tâm của Nghiêm Thư Hàm. Cao Trạch Vũ lúc này không có ngăn Nghiêm Thư Hàm về nhà, “Tôi đưa em về.”
Nói xong liền nắm tay Thư Hàm, Nghiêm Thư Hàm muốn buông ra, nhưng ngại sức nắm của anh.
Vừa đến của biệt thự Nghiêm gia, liền thấy rất nhiều phóng viên đứng canh phía trước, Nghiêm Thư Hàm ở trên xe nhìn thấy hết thảy, không biết nên làm sao bây giờ. “Cao Trạch Vũ, anh trước rời đi đi, tôi sẽ từ cửa sau đi vào là đến nơi.”
Dương Lấy Lăng đối với động tác thân mật này, cũng không cảm thấy bài xích. Trước kia cháu trai cũng không như vậy, hiện tại cháu dâu cũng không kém, ít nhất so em gái, cô lại làm cho người ta thích hơn. “Tốt, quết định như vậy đi.”
Cao Trạch Vũ hơi hơi híp mắt nhìn Nghiêm Thư Hàm. Nghiêm Thư Hàm mới không sợ, ngược lại hướng hắn làm một cái mặt quỷ. Cao Trạch Vũ bất đắc dĩ nhìn cô, “Lúc này xong rồi, cùng bà nội đứng về một phe.”
Dương Lấy Lăng ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa rất nhiều, tính toán ở phòng khách cùng Thư Hàm tâm sự, phân phó quản gia mang trà lên. Quản gia mang nước trà đi vào phòng khách. Liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Thư Hàm, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng kinh hỉ.
Nghiêm Thư Hàm nhìn thấy không khỏi mở miệng nói: “Chúng ta từng gặp nhau sao?” Quản gia ngẩn ra vội nói: “Không quen biết, chỉ là xem cô xinh đẹp như vậy…”
Nghiêm Thư Hàm lộ ra một cái mỉm cười nói: “Bác quản gia nói đùa.”
Cao Trạch Vũ ôm Nghiêm Thư Hàm nói: “Vị này là bác quản gia, từ nhỏ liền ở nhà anh, ngoài bà nội thì đây là người anh kính trọng nhất.”
Nghiêm Thư Hàm chuyên chú nhìn bác quản gia, nói chung có cảm giác rất quen thuộc. Bởi vì quá mức chuyên chú lại không để ý tư thế ái muộn của cô cùng Cao Trạch Vũ. Cao Trạch Vũ rất hưởng thụ cảm giác Nghiêm Thư Hàm an tĩnh ở trong lòng anh, khóe miệng lơ đãng lộ ra một cái mỉm cười. Dương Lấy Lăng nhìn cháu trai nhà mình có bộ dạng này, cũng liền an tâm rồi, xem ra nhìn thấy chắt cũng không xa.
Bác quản gia đặt nước trà lên bàn liền rời phòng khách. Nghiêm Thư Hàm lúc này mới ý thức được, cô cùng Cao Trạch Vũ đang ở trong tư thế rất ái muội, bất mãn động đậy vài cái. Cao Trạch Vũ mới buông tay ra.
Đúng lúc Cao Trạch Vũ cúi người lấy nước trà, vòng cổ trên cổ Cao Trạch Vũ lộ ra. Nghiêm Thư Hàm nhìn vòng cổ rất quen mắt, “Cái này không phải vòng cổ của tôi sao? Như thế nào ở trên người anh, khó trách tìm mãi đều tìm không thấy!”
Cao Trạch Vũ rầu rĩ mở miệng: “Cái gì của em? Nhớ kỹ, của em chính là của tôi, của tôi chính là của em.”
Nói xong còn không quên dùng ngón tay điểm một chút lên cái trán Nghiêm Thư Hàm.
Nghiêm Thư Hàm cũng không phải vì giá trị của vòng cổ có, mà bởi vì đây là vòng cổ kiểu nữ, anh mang thật sự ổn sao? “Anh định khi nào trả lại đây?”
Cao Trạch Vũ chậm chậm một chút nói: “Sau khi em gả cho tôi đi.”
Nghiêm Thư Hàm nhìn người đàn ông trước mặt siêu cấp vô lại, lại còn vô lí, cô rốt cuộc trêu chọc một nhân vật thế nào đây!
Sau một hồi bi phẫn rốt cuộc có thể ăn cơm, Nghiêm Thư Hàm chỉ có thể ăn thật nhiều, như vậy mới có thể cùng người vô lại đấu đá, nếu không chính cô thua thế nào cũng không biết.
Cao Trạch Vũ lẳng lặng nhìn Nghiêm Thư Hàm, ngược lại khiến Nghiêm Thư Hàm không được tự nhiên. Sao lại nhìn cô chằm chằm, tốt nhất bị tướng ăn của cô dọa đến ૮ɦếƭ khi*p, sau đó liền không cưới cô nữa, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ!Thế nhưng ở trong lúc lơ đãng lộ ra một tia mỉm cười.
Cao Trạch Vũ nhìn tâm tình Thư Hàm chuyển biến tốt hơn, “Em đang cười cái gì? Có phải hay không nên nói cho tôi với?”
“Tôi cảm thấy đồ ăn ăn rất ngon, cho nên vui vẻ!”
Dương Lấy Lăng nhìn bọn họ hơi hơi cười.
Sau khi ăn xong, Cao Trạch Vũ mang theo Nghiêm Thư Hàm rời đi. Trên đường, Nghiêm Thư Hàm lấy di động ra khởi động máy mới phát hiện anh trai gọi vô số cuộc gọi nhỡ, là vì tin tức sáng nay đi.
Nghiêm Thư Hàm hơi cúi đầu, không biết nên đối mặt với anh trai nhưu thế nào mới tốt.
“Cao Trạch Vũ, anh đưa tôi về nhà.”
Đơn giản chỉ một câu lại biểu lộ quyết tâm của Nghiêm Thư Hàm. Cao Trạch Vũ lúc này không có ngăn Nghiêm Thư Hàm về nhà, “Tôi đưa em về.”
Nói xong liền nắm tay Thư Hàm, Nghiêm Thư Hàm muốn buông ra, nhưng ngại sức nắm của anh.
Vừa đến của biệt thự Nghiêm gia, liền thấy rất nhiều phóng viên đứng canh phía trước, Nghiêm Thư Hàm ở trên xe nhìn thấy hết thảy, không biết nên làm sao bây giờ. “Cao Trạch Vũ, anh trước rời đi đi, tôi sẽ từ cửa sau đi vào là đến nơi.”