Cao Trạch Vũ nhìn ngoài cửa sổ, nảy lên một ý nghĩ. Nghiêm Thư Hàm mơ mơ màng màng mở to mắt, mắt say lờ đờ mê ly nhìn bóng dáng phía trước cửa sổ. Hình như là anh Thu Liệt. Nghiêm Thư Hàm tuy rằng không dám khẳng định, bất quả hẳn là hình dáng anh Thu Liệt, cũng chỉ có anh đối tốt với mình.
Nghiêm Thư Hàm đi qua, ôm lấy Cao Trạch Vũ. Cao Trạch Vũ ngẩn ra “Đây là muốn diễn thể loại nào?”
Đang lúc thời điểm Cao Trạch Vũ buồn bực, Nghiêm Thư Hàm không nói hai lời liền bắt đầu khóc lên.Vừa khóc vừa nói: “Thu Liệt, anh hẳn vẫn còn yên em đúng không, bằng không sẽ không đến lo lắng cho em. Bất quá anh vì cái gì mà nhẫn tâm như vậy? Lại như thế đối xử với em, em thật sự rất yêu anh, nhưng anh vì sao lại lựa chọn Tình Tình? Nếu có thể, em sẽ vì anh thay đổi, thậm chí có thể trở nên giống Tình Tình.”
Cao Trạch Vũ tức giận vô cùng, Thu Liệt là ai mà có thể khiến cho cô khóc đến thương tâm như vậy? Xoay người nhìn cô gái mang bộ dạng mềm mại cùng nước mắt đang mở miệng nói.
Thấy thế, Nghiêm Thư Hàm buông Cao Trạch Vũ ra, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cao Trạch Vũ nhìn dáng vẻ này của cô trong lòng rất khổ sở. Nghiêm Thư Hàm hoảng loạn bắt lấy tay Cao Trạch Vũ, “Anh Thu Liệt, anh đừng cho rằng em quên anh? Có thể hay không?”
“Em nhìn cho rõ, tôi gọi là Cao Trạch Vũ. Từ giờ trở đi không cần trước mặt tôi nhắc tên hắn, quên hắn đi.”
Cao Trạch Vũ trong trong mắt càng thêm lạnh lẽo, “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, em cũng một vừa hai phải thôi.” Cao Trạch Vũ mới vừa nói xong lời nói, Nghiêm Thư Hàm liền hôn lên môi anh.
Tuy rằng chính mình thực thích cô hôn, nhưng anh không nghĩ mình bị coi như một người khác, chỉ có thể nhẫn tâm đẩy Nghiêm Thư Hàm ra. Bị đẩy ra Nghiêm Thư Hàm đã không có chống đỡ, té lăn quay thảm thương.
Một lát sau, Cao Trạch Vũ nghe được phía sau truyền đến tiếng cười, “Ha ha…Tôi thật sự rất tốt, rõ ràng anh đã cự tuyệt tôi, tôi cần gì phải làm như vậy, cũng không thay đổi được điều gì.”
Cao Trạch Vũ nghe lời cô nói nói, tuy rằng không biết cô đã ra chuyện gì, theo bản năng lại đi qua, nâng Nghiêm Thư Hàm dậy, đem cô ôm vào trong иgự¢, “Ngoan, đừng khóc.”
Lúc này Nghiêm Thư Hàm đã sáng tỏ, trước mặt cô không phải anh Thu Liệt, mà chính cô cũng không biết là ai. Bất quá, cô lại nghe được những lời mà cô đã lâu không được nghe ai nói, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cao Trạch Vũ cảm giác người phụ nữ trong Ⱡồ₦g иgự¢ bình tĩnh đi nhiều, mới an tâm một chút. Nghiêm Thư Hàm rời khỏi cái ôm ấm áp của Cao Trạch Vũ, mơ hồ nhìn người trước mắt, “Anh sẽ rất tốt với tôi sao?”
Cao Trạch Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt cô, gật gật đầu. Nghiêm Thư Hàm nhìn đến cái gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười yêu diễm mỉm, “Vậy anh thích tôi sao?”
Cao Trạch Vũ rõ ràng ngẩn ra, thích sao? Anh hiện tại không dám xác định, nhưng thực rõ ràng chính mình không chán ghét cô.
Không biết có phải hay không trong lòng anh đang rối bời, lần này thế nhưng không có đẩy cô ra, có lẽ bởi vì cô cũng không có đem anh coi như là người khác đi.
Nghiêm Thư Hàm hôn thực ngây ngô, nhưng rất nhanh Cao Trạch Vũ liền đảo khách thành chủ. Đêm thực mê ly, sau khi say rượu Nghiêm Thư Hàm càng mê ly hơn, phòng tổng thống một màn kiều diễm diễn ra. Sáng sớm, ánh sáng chiếu rọi ở trên giường, Nghiêm Thư Hàm từ từ mở to mắt, đau đầu đến không được, cổ càng đau nhức, bất quá kỳ quái chính là như thế nào thân thể cũng đau, chẳng lẽ đêm qua đánh nhau không thành?
Quay đầu, trước mắt chính là cái gì? Như thế nào sẽ là có người? Cô ngày hôm qua rốt cuộc đã làm cái gì? Nghiêm Thư Hàm bị dọa hoảng loạn lăn xuống giường, may mắn có thảm nên không tạo ra động tĩnh gì lớn. Nghiêm Thư Hàm lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trên giường một mảnh màu đỏ, hoàn toàn sáng tỏ ngày hôm qua cô đã làm cái gì.
Chính mình ảo não đánh lên đầu một chút, “Thật không nên uống say.”
Nghiêm Thư Hàm dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo. Trước khi rời đi nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường, mái tóc đen mượt, đôi lông làm đậm nhạt tương xứng, đôi mắt có lông mi thật dài, cái mũi cao với đôi môi hơi mỏng, cảm khái mà nói: “May mắn là một người đàn ông đẹp trai.”
Cảm khái kết thúc liền rời khỏi phòng. Nghiêm Thư Hàm mới vừa đi ra, Cao Trạch Vũ liền mở mắt, tâm tình thập phần vui sướng: “Cô gái, tôi tin tưởng chúng ta thật nhanh sẽ gặp mặt.”
Nghiêm Thư Hàm sau khi ra khỏi phòng xấu hổ dùng tóc cố gắng che đi khuôn mặt mình. Chính là, không khéo lại ᴆụng vào một người, Nghiêm Thư Hàm không dám ngẩng đầu xem, nói một tiếng “thực xin lỗi” sau liền mau chân đi rồi.
Lịch Dương không có lại xem, bước nhanh đi tới cửa phòng Cao Trạch Vũ. Không bao lâu, cửa phòng đã bị mở ra. Lịch Dương đứng ở cửa, thấy cả phòng hỗn độn, xấu hổ đem tầm mắt chuyển dời đến trên người lão đại nhà mình. Chính là, lão đại cũng may không chạy đi đâu, chỉ mặc một cái áo tắm dài.
Lúc này Cao Trạch Vũ đang đứng ở cửa sổ yên lặng hút thuốc. “Lão đại, quần áo ngài muốn đã an bài ở phòng bên cạnh.
Cao Trạch Vũ nhìn Nghiêm Thư Hàm đã đi đến bên dưới cổng chính mở miệng nói: “Không cần, đã đi rồi.”
Lịch Dương nghe thấy cái tin tức này, không khỏi không nghĩ ra, chẳng lẽ lão đại là cố ý thả chạy?
Cao Trạch Vũ không hề để ý chuyện này, “Cậu đi tra một chút người phụ nữ kia, còn có người tên Thu Liệt trong miệng cô.” Lịch Dương chờ Cao Trạch Vũ phân phó xong, liền đóng cửa lại rời đi.
Qua hồi lâu, Cao Trạch Vũ mới chuẩn bị mặc quần áo rời đi. Mới đi được một bước, liền cảm giác dưới chân giống như dẫm phải thứ gì, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là một cái vòng cổ kim cương hình dạng giọt nước mắt.
Cao Trạch Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, “Lúc này chúng ta thật sự không thể không có lý do.” Cao Trạch Vũ tâm tình càng thêm vui sướng.
Đương nhiên, khi bước qua đại sảnh khách sạn kia, nhóm lễ tân nhìn ra tâm tình Cao thiếu gia rất tốt, thế mà đối với bọn họ còn hơi hơi cười. Cô lễ tân A kích động nói: “Làm fans cứng của Cao thiếu mà có thể được Cao thiếu mỉm cười nhìn tới, trong lòng thật bắn ra pháo hoa”. “Cuồng nhiệt cũng phải có mức độ, hiện tại là thời gian làm việc, không cần có lần sau”
Lễ tân B nhàn nhạt mở miệng nói: “Chuyện này phải kể đến vị kia tiểu thư hôm qua.”
Lễ tân A suy nghĩ cẩn thận, “Từ hôm nay trở đi vị tiểu thư kia chính là nữ thần của chúng ta!”Lễ tân B bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Chờ Cao Trạch Vũ đến công ty, trên bàn làm việc đã chuẩn bị tốt tư liệu anh yêu cầu. Anh nhìn tư liệu ảnh chụp Nghiêm Thư Hàm, khóe miệng lơ đãng liền toát ra một mảnh mỉm cười.
“Không nghĩ tới người phụ nữ kia thế nhưng là chị gái của vị hôn thê mình, việc này trở nên càng ngày càng thú vị.” Nhưng nhìn đến những chuyện cô trải qua, không thể không buồn bực, “Nghiêm gia đại tiểu thư tự mình kiếm tiền? Vẫn là ở tự lập sinh hoạt?”
Nhìn ảnh chụp khi cô ở nước ngoài, đôi mắt Cao Trạch Vũ càng ngày càng lạnh. Trên ảnh chụp Nghiêm Thư Hàm ăn mặc là có chút lộ liễu, nhưng thân là người mẫu, có đôi khi cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng chuyện này ở trong mắt Cao Trạch Vũ lại như vậy chói mắt, anh tuyệt đối không cho người phụ nữ của mình làm bất luận kẻ nào nhúng chàm, cho dù chỉ là xem mà thôi.