Đối với Đông Kỳ mà nói, lúc được mẹ dỗ đi ngủ mới chính là cảnh tượng mà cậu hằng mơ ước, nhưng hiện tại, giấc mơ đẹp đẽ ấy đã thành hiện thực, mẹ yêu thương ngồi bên đầu giường cậu, giọng nói trong trẻo của mẹ kể cho cậu nghe những câu chuyện viễn tưởng thích thú, cậu thích nhìn thấy mẹ dùng những biểu cảm phong phú kết hợp với tình tiết của câu chuyện, diễn lại cho cậu những nguy hiểm trên không đáng sợ.
Cậu chỉ biết một điều, mẹ không phải người điên.
Khoảng một năm trước, có một hôm, cậu vô tình nghe thấy cô Đông Anh lén lút nói về chuyện mẹ cậu với mấy cô chú khác, bọn họ nói mẹ không chỉ có triệu chứng của bệnh u uất mà còn là một bệnh nhân tâm thần, là một người điên. Nên ba cậu mới nhốt mẹ lại, vì sợ rằng mẹ ra ngoài sẽ làm hại người trong nhà.
Lúc đó, cậu thật sự rất khó chịu, một thời gian sau đó tâm tình không tốt, không hề cười một tiếng. Lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, cắm cúi vào bài vở.
Hiện tại, mẹ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu, không những xinh đẹp mà còn hết sức thông minh, điều này khiến cậu không kìm được sự yêu thích, lấy đó làm niềm kiêu ngạo.
“Mẹ, con muốn mẹ mãi mãi ở bên con!”
Trước lúc đi ngủ, Đông Kỳ hung hăng hôn cô một cái.
Ninh Mẫn xoa nhẹ chỗ thằng bé vừa hôn mình, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên da thịt khiến cô nở nụ cười, đăt cuốn sách xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên trán con trai:
“Bảo bối, chúc con ngủ ngon!”
“Dạ! Mẹ, mẹ đợi con ngủ rồi mới đi nhé!”
“Được rồi!”
Nhìn đứa trẻ trước mặt ngủ ngon lành, bất giác khiến cô ngơ ngẩn, không tự chủ được nhớ đến con gái. Lúc trước, lúc con gái cô ngủ, nó cũng bắt cô canh ở bên, hiện tại, không biết có ai canh ở bên và kể chuyện cho nó không?
Tiểu Kỳ nói, nó muốn cô mãi mãi ở bên nó, nguyện vọng này rất đẹp, nhưng hiện thực ư, dù sao thì cô cũng không phải mẹ ruột nó, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Sau đó, nó sẽ có mẹ mới, còn cô chỉ có thể là một bản nhạc đệm nho nhỏ xen vào giữa cuộc sống của nó. Có thể cho nó cảm giác ấm áp nhất thời nhưng không thể cùng nó lớn lên.
Cô phải rời đi, nhất định phải rời đi.
Ninh Mẫn buồn bã yếu ớt hít một hơi, tắt đèn đi, nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô bắt đầu lo lắng vấn đề tối nay sẽ ngủ ở đâu.
Có lẽ cô nên hỏi Đông Đình Phong về chỗ để chăn, đệm, sau đó có thể ngủ tại phòng dành cho khách.
Nghĩ như vậy, cô liền bước thẳng tới phòng hắn, nhưng trong phòng không có người.
Cô lại chạy xuống thư phòng dưới lầu, cũng không có, mở cửa ra, có một luồng khí lạnh lùa từ bên ngoài vào.
Có chút lạnh, Ninh Mẫn khoác thêm chiếc áo choàng, rồi lao ra bên ngoài tìm.
Màn đêm dày đặc, khí lạnh khắp nơi, bầu trời tối đen như mực, chỉ có những vì sao lấp lánh, trong nháy mắt tất cả đèn của khu vườn đều sáng lên, từng cái từng cái một, hòa lẫn cùng với trăng sao trên bầu trời, khiến cảnh sắc trở nên hấp dẫn.
Cô bước trên con đường xếp thành từ những hòn đá cuội, nhìn ngắm bầu trời đầy sao mà nhớ đến ánh mắt lấp lánh biết nói của con gái mình, nhớ đến tiểu tử kia ngốc nghếch đếm sao, nhớ đến ba của con gái cô, trong màn đêm dày đặc hắn ôm cô vào lòng... Những niềm vui đó giống như cứ tưởng có thể với tay chạm tới nhưng rồi lại xa không thể với tới được.
Từ từ nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh xông thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy cay cay, trong màn đêm cô độc, cô nhớ đến những người thân trước đây của mình, nhưng cô lại không thể quay trở lại quá khứ.
Cô đã từng yêu sâu đậm một người, giờ tất cả chỉ là mộng tưởng.
Không biết đứng ở đó bao lâu, đột nhiên trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại reo lên, là số lạ, nhưng nhìn lại, số máy này có chút quen thuộc, đúng rồi, đây là số của Thôi Tán.
Cô mặc cho điện thoại reo một lúc lâu sau mới chịu nhận, cô muốn xem xem, người đàn ông bụng dạ khó lường này sẽ sử dụng chiêu gì tiếp theo.
“Alo! Ai vậy?”
“Là anh! A Tán!”
Anh ta nói, thanh âm rất ôn nhu.
“Có chuyện gì?”
Cô lạnh nhạt hỏi, tâm tình không có đến nửa phần kích động.
Nam nhân bên kia khẽ cau mày:
“Phải có chuyện mới được tìm em sao? Hàn Tịnh, em càng ngày càng vô tình. Xa nhau có mấy ngày nhưng không lúc nào anh không nhớ đến em, và vẫn luôn đợi điện thoại của em, nói đi, tại sao lại không gọi cho anh? Đông Đình Phong bọn họ gây khó dễ cho em sao? Hiện giờ em đang ở đâu? Có phải bị họ giam lỏng không? Chỉ cần em nói một câu, lập tức anh sẽ đưa em đi. Em biết không, anh đã tốn công bao nhiêu mới tra ra được số điện thoại của em...”
“Cảm ơn đã quan tâm, nhờ phúc của anh ban cho mà tôi rất vừa ý.” Cô lạnh lùng cắt đứt lời lảm nhảm của anh ta. Loại hành động này như cáo đến thăm gà, không có gì tốt đẹp cả.
“Em nói gì vậy?”
Ninh Mẫn cất lời châm chọc: “Anh làm cái gì trong lòng anh tự rõ.”
“Em nó là chuyện mấy tấm ảnh?”
“Anh cảm thấy sao?” Ninh Mẫn lạnh lùng hỏi lại, “Không phải đây là anh muốn giúp tôi sao, hay là muốn mượn tôi đả kích Đông gia? Không sai, tôi đây muốn ly hôn, nhưng tôi sẽ không dùng cách này để ly hôn. Tôi vẫn muốn giữ lại chút thể diện để còn sống tiếp. Cho nên, Thôi Tán, làm phiền anh đừng âm thầm làm chuyện mờ ám. Tôi nhắc lại một lần nữa, dù tôi có ly hôn thì tôi và anh cũng không thể tái hợp. Nếu như tôi và anh có những cuộc tiếp xúc nói chuyện thì đó cũng chỉ là quan hệ ủy thác. Xin anh sau này đừng gọi điện cho tôi. Nếu cần tôi sẽ tự mình liên hệ!”
Cô nói một tràng sau đó trực tiếp cúp máy.
Đầu dây bên kia, Thôi Tán nghe thấy tiếng “tút tút” mà không dám tin người phụ nữ kia có thể cúp máy.
Nhất thời lửa giận từ cổ trào lên, anh ta lại bấm dãy số vừa nãy, nhưng không có ai nhấc máy, lại gọi, vẫn không ai nhấc máy. Nha đầu đáng ૮ɦếƭ này, đây là muốn gây chuyện sao, trước đây đối với anh ta, cô chỉ một từ “thuận theo”, nhưng hiện tại cô đột nhiên lại tránh anh ta như tránh rắn rết vậy?
Mặt khác, trong vườn hoa Ninh Mẫn nhìn thấy số điện thoại đó lại gọi đến, liền cảm thấy phiền phức, cau mày, điện thoại không ngừng reo lên, ồn ào.
Thôi Tán, anh tưởng tôi vẫn là Hàn Tịnh đáng thương để cho anh bắt nạt sao?
Cút ngay!
Cô xoay người, giơ tay lên, ném luôn chiếc điện thoại xuống hồ, chỉ nghe “tõm” một tiếng, toàn bộ thế giới lại trở về tĩnh lặng, thế giới này yên lặng hơn, không khí cũng trở nên tươi mát hơn nha!
Hừ, một Đông Đình Phong đã quá đủ phiền phúc, giờ lại thêm tên Thôi Tán ૮ɦếƭ tiệt này, lại càng thêm đau đầu. Cút ngay cho cô!
Cô hít một hơi thật sâu.
Tất cả cảnh này đã lọt vào mắt Đông Đình Phong, bất giác khiến khóe môi hắn cong lên.
Hắn ngồi đó không xa, chỉ cách cô một hòn non bộ, hắn đang ngắm những bông lan biếc trong màu đêm.
Lúc rảnh rỗi, nhìn những cành lan đung đưa cho hắn cảm giác thích thú không diễn tả được. Bởi vậy, hắn mới tốn cả đống tiền để đặt hệ thống giữ nhiệt dưới mỗi luống hoa.
Hắn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, biết là Thôi Tán gọi đến, nhìn thấy cô không chút do dự ném chiếc điện thoại đi khiến hắn mỉm cười, thì ra không chỉ có mình hắn bị cô ghét bỏ, nghĩ như vậy làm hắn có thể thoải mái một chút.
Lặng lẽ không một tiếng động, hắn từ từ đi tới, nghe thấy cô đang lẩm bẩm một câu:
“Con mẹ nó, tất cả các người chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả. Hàn Tịnh, tôi thật sự chưa gặp qua nữ nhân nào xui xẻo hơn cô. Những gì bất hạnh cô đều được nếm qua. Người yêu thì ngấm ngầm mưu tính với cô, chồng thì muốn lợi dụng cô, em họ chồng muốn đâm sau lưng cô, mẹ chồng thì coi thường, em gái chồng kinh bỉ cô, vẫn là con trai cô là tốt nhất, tôi thấy, trong Đông gia, ngoại trừ Đông Kỳ ra thì từng người từng người một chẳng phải thứ tốt đẹp gì...”
Mái tóc dài bay lên trong gió đêm, cô ôm chặt lấy bả vai, đứng trước bờ hồ cảm thấy có chút lạnh, đột nhiên xoay người thì ᴆụng ngay phải một “bức tường thịt”, luồng khí mát lạnh đó khiến cô kinh hãi, theo bản năng mà lùi lại phía sau mà quên mất phía sau chính là hồ nước.
Hắn ngẩn ra, kinh hãi, vội vàng nắm lấy tay cô kéo ngược trở lại.
Vì dùng lực quá mạnh, lại thêm lúc đó Ninh Mẫn đã nhận thức được phía sau nguy hiểm, theo bản năng mà nhào tới, vừa nắm chắc, vừa nhào tới, rất nhịp nhàng, nên đã đẩy Đông đại thiếu đập đầu xuống mặt đất toàn đá cuội.
Không để hắn kịp kêu lên một tiếng vì đau đớn thì đôi môi mềm mại nào đó đã đặt ngay trên môi hắn, trán của hai người ᴆụng nhau, sống mũi cũng bị va chạm.
Giờ phút này, đầu óc của cả hai đều trống rỗng.
Không riêng gì Ninh Mẫn, mà ngay cả Đông Đình Phong, đột nhiên phát sinh cảnh này làm cho kinh hãi.
Bởi vì, cô đang “hôn” hắn!
Dưới ánh trăng, mặt hồ có những đốm sáng lấp lánh.
Ninh Mẫn thấy rõ, là bản thân cô nhào tới Đông Đình Phong, sau đó còn “cưỡng hôn” hắn nữa.
Đông Đình Phong cũng thấy rõ, là hắn bị “cưỡng hôn”, bờ môi đó rất mềm, còn rất thơm, giống như cô vừa mới uống trà ướp hoa vậy, có chút thoang thoảng của hương hoa, chỉ vừa chạm vào đã thấm đến ruột gan, không hề có sự ghét bỏ. Trái lại còn khiến người ta có chút mong đợi.
“Thịch... Thịch... Thịch...”
Tim Ninh Mẫn đang nhảy loạn lên, cô vội vã ngẩng đầu, trong phút chốc mặt đã đỏ bừng, cô có nằm mơ cũng không lường trước được chính mình có thể gây ra chuyện như vậy, lần trước là do nam nhân này cưỡng hôn cô, nhưng lần này, là cô, như vậy có được tính là đáp lễ không?
Hư, đúng là ông trời thích trêu đùa cô mà!
Rõ ràng cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, nhưng kết quả lại vẫn dây dưa không rõ.
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận, nhưng ai bảo anh nấp đằng sau tôi dọa tôi làm gì... Để anh là cái đệm cũng đáng mà...”
Cô tưởng người đàn ông này sẽ né ra, không ngờ lại dính chặt như vậy, thật sự có chút không được tự nhiên.
Đông Đình Phong xoa xoa chỗ bị đập xuống, cảm giác kỳ lạ như tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Đối diện với cùng một khuôn mặt nhưng hắn lại có hai phản ứng khác nhau.
Với Hàn Tịnh nhút nhát, chân thành khiến hắn cảm giác buồn tẻ, vô vị, hắn hiểu rõ tâm tư của cô nên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc giành lấy; nhưng người phụ nữ này lại luôn khiến hắn xúc động. Lần trước hôn cô là do không khống chế được hành động, nhưng hiện tại, hắn giống như đã rung động vậy.
Là do môi của cô quá thơm sao?
Hắn lấy lại bình tĩnh, hối hận tại sao chính mình lại dễ dàng bị khiêu khích đến vậy.
“Đông phu nhân, nếu không phải tôi đứng sau cô thì hiện tại cô đã ướt như chuột lột rồi... Lời xin lỗi đó của cô thật sự không có chút thành ý nào.”
Hắn lạnh lùng nhắc nhở người phụ nữ đã chiếm tiện nghi của hắn. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn bị người khác nhào tới như vậy?
Người phụ nữ nào đó trợn tròn mắt, nét mặt không phục:
“Trời ơi, anh đây đúng là theo chủ nghĩa ngụy biện mà, tôi rõ ràng đang ngắm cảnh đêm, ai khiến anh lén lén lút lút đứng sau tôi làm gì? Ở cái tuổi như con trai anh mới thích hợp chơi trò ẩn nấp, thích dọa người, còn anh, anh đã 30 tuổi rồi, không phải đứa trẻ 3 tuổi, lẽ nào anh lại có sở thích nhìn trộm người khác?”
Xuất phát từ tự vệ, cô cố tình làm hắn tổn thương, nên muốn phá vỡ bầu không khí mập mờ này, và muốn đứng dậy nữa.
Đông Đình Phong thì không vui chút nào, mi tâm nhíu lại, cố tình kéo lấy tay cô, cô “a” lên một tiếng, rồi cuộn tròn trong иgự¢ hắn, một lần nữa môi lại dán lên mặt hắn.
Tim vừa mới bình phục lại sau một hồi loạn nhịp nay lại càng đập nhanh hơn.
Một loại cảm giác tên là thẹn thùng cùng với giận dữ của cô kéo tới, từng sợi tóc gáy của cô dựng đứng lên, không biết là vì chiếc áo choàng đã bị rơi xuống nên gió lùa vào, hay là vì dụng chạm với người đàn ông này khiến cô sinh ra bản năng khánh cự. Nhưng tóm lại, loại tiếp xúc thể xác này khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô giận dữ kêu lên:
“Này, Anh làm gì vậy? Ư...”
Vừa ngẩng đầu lên thì cánh môi mềm mại đã bị nam nhân kia dùng lực cưỡng đoạt.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong đáy mắt hắn có một gợn sóng cuồn cuộn trào ra, sáng rực lên, mãnh liệt giống như có thể thiêu hủy toàn bộ cơ thể cô, nhưng lại khiến cô lộ ra chút hoảng loạn không kịp đề phòng, nhất thời quên đẩy hắn ra, đợi đến lúc muốn đẩy ra thì hắn đã kết thúc nụ hôn, khóe miệng cong lên, còn dùng ngón tay vuốt ve cánh môi đỏ hòng diễm lệ của cô:
“Miệng của nữ nhân không dùng vào những việc vô lý, thô tục, Đông phu nhân ta phát hiện, lần này cô trở về, khả năng ăn nói rất tiến bộ, nghe nói mấy năm nay cô vẫn luôn nỗ lực theo học chuyên ngành luật. Ta vẫn không thể tưởng tượng nổi phu nhân của ta lại là một thiên tài có khả năng tự học như vậy, vừa tốt nghiệp chuyên ngành này xong lập tức biến thành một người khác, miệng lưỡi sắc bén khiến người khác rất muốn hút sạch răng của cô.”
Ninh Mẫn kinh hãi, có chút hoảng loạn, không nói được lời nào, hắn đây là đang nghi ngờ sao?
“Trước đây không phải vừa nhìn thấy ta là né tránh, cả ngày chỉ biết tự nhốt mình trong phòng, không đi đâu sao? Đúng là mấy năm không gặp thật sự ta phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, lại còn khiến người khác cảm thấy bí ẩn? Đông phu nhân, cô có nên giải thích một chút về những hành động bất thường gần đây của cô không?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, mang theo vẻ bí hiểm tìm hiểu cái gì đó, nên cố tình nói mấy lời khiến cô hoảng loạn, ánh mắt của cô quả thật có chút không tự nhiên, nhưng chỉ một lúc sau đã được cô ghìm xuống.
Hứ, người phụ nữ lười đảo này, đạo hạnh rất cao.
Ninh Mẫn cảm thấy lạnh sống lưng, tâm can đều run lên.
Tư duy trong đại não di chuyển rất nhanh, cô phản ứng cực kỳ nhạy bén, dùng hết khả năng trả lời một cách mỉa mai:
“Đông tiên sinh, đừng tưởng rằng mình là thiên tài còn người khác đều là kẻ ngu ngốc. Maksim Gorky đã từng nói: Thiên tài xuất phát từ chăm chỉ.Thomas Carlyle cũng nói: Thiên tài chính là kẻ vô cùng siêu năng. Còn có tiên sinh Lỗ Tấn của Trung Quốc cũng từng nói một câu danh ngôn: Sự nghiệp vĩ đại tỷ lệ thuận với sự lao động cần cù, có lao động mới có gặt hái, tích lũy tháng ngày thì kì tích sẽ xuất hiện.”
“Mấy câu danh ngôn này cô nhớ thật đấy!”
Đông Đình Phòng không nóng không lạnh tiếp một câu.
Ninh Mẫn không để ý đến câu châm chọc của hắn, tiếp tục nói:
“Danh ngôn có thể chứng minh chăm chỉ có thể thay đổi vận mệnh của một con người, mà thời gian chính là hòn đá mài tốt nhất, nó có thể mài giũa con người rơi xuống ngu dốt, cũng có thể để cho người đó thấy được ánh sáng của chính mình. Tôi sẽ cho anh thấy, chuyên ngành này có thể thay đổi con người! Hàn Tịnh sau này tuyệt đối sẽ không để các người tùy tiện xâm phậm, buông ra...”
Cô trấn tĩnh lại, nhất định bỏ qua nụ hôn ngoài ý muốn lúc nãy, cũng chỉ giống như bị chó liếm một cái mà thôi.
Nhưng hắn không có buông ra, vẫn bình tĩnh nhìn, con ngươi đen láy lóe lên sắc lạnh, cô bị hơi thở của hắn bao vây, hơi thở này quấy rối cực kỳ cực kỳ hiệu quả.
Sau đó, cô nhanh chóng dùng khửu tay đánh vào cạnh sườn hắn, nhưng không nghĩ đến hắn sớm đã có phòng bị, dùng bàn tay to lớn của mình giữ tay cô lại, cau mày nói:
“Đông phu nhân, cô đây là muốn mưu sát “chồng yêu” sao? Làm sao lại ra tay nặng như vậy?”
Hắn thấy rõ đòn công kích này rất chuyên nghiệp.
“Cái gì mà chồng yêu?”
Ninh Mẫn rút tay lại, lấy tay đẩy cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cô ra, cuối cùng cũng đứng lên được, từ từ hít thở sâu một chút, sau đó mới chậm rãi nhìn Đông Đình Phong đang bò dậy:
“Đông tiên sinh, 6 năm qua, chúng ta duy trì cũng chỉ trên danh nghĩa vợ chồng. Tôi không có nhìn thấy trên người anh nửa phần tự giác của một người chồng! Nên xin anh đừng làm ô nhục hai chữ “chồng yêu”. Hai chúng ta, ngoại trừ cái lần dây dưa giống động vật động dục ấy ra, thì căn bản không khác hai người xa lạ là mấy...”
Động vật động dục?
Người phụ nữ này ăn nói thật sự quá không đáng yêu, toàn thân đầy gai nhọn, hơn nữa còn muốn đâm bới chuyện cũ.
Đông Đình Phong cay mày, nghĩ lại câu vừa rồi, người phụ nữ này có thể lại muốn nhắc đến vấn đề ly hôn, nghĩ vậy, hắn liền xoa xoa chỗ đau, rảnh rỗi nói tiếp:
“Trước đây không có cảm giác, nhưng hiện tại...”
Hắn cố tình dừng lại, như cười như không mở lời: “Hiện tại, quả thật ta rất có cảm giác.”
Câu này quả thật lại khiến hai gò má cô đỏ bừng lên.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, sự thẹn thùng khiến cô vô cùng nữ tính, quyến rũ khó tả, có một loại mê hoặc làm hắn không tự chủ được nhìn ngắm.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
“Lưu manh!”
Cô cắn răng quát một câu, thở hổn hển chạy vào nhà: Người đàn ông này thật không có lễ nghĩa.
Đông Đình Phong vuốt nhẹ cánh môi mỏng, không tự chủ được cúi đầu nở nụ cười, không tiếng... Khi hắn đang vui vẻ thì mọi sự lạnh lùng đều tiêu tan, mà thay vào đó là nét mềm mại, anh tuấn.
Ai, hiện tại, có phải hắn chơi với người phụ nữ này thành nghiện rồi không?
Nhưng cũng không thể phủ nhận, mùi vị đó thật sự không tồi.
Vừa rồi, hắn đã hung hăng hôn cô một cái, lướt qua rất nhẹ, nhưng không khỏi khiến hắn có chút cảm giác mãn nguyện.
Hắn đút tay túi quần, nhìn cô vợ giả mạo kia, giống như linh dương, chạy như điên lao vào trong nhà. Mặt hồ tĩnh lặng nổi lên những gợi sóng giống như vừa bị ném vào một cục đá. Đúng, có cái gì cứ tầng tầng lớp lớp bập bềnh lên. Cuộc sống tĩnh lặng hàng ngày, vì một người phụ nữ xuất hiên, mà sinh thêm bao chuyện khiến con người mong đợi.
Nhưng, vừa hôn sau đó lại hôn, hành vi này đã đi trái lại với nguyên tắc của hắn.
Đông Đình Phong, mày nên tránh xa người phụ nữ này một chút, mặc kệ trong lòng cô ta có mục địch gì, mày cũng nên tỉnh táo tiếp chiêu, duy trì tình trạng thanh tĩnh để tìm ra mục đích thật sự của cô ta, chứ không phải bị cô ta mê hoặc.
Hắn thở dài một tiếng, tâm tình có chút phức tạp.
Đúng, làm sao hắn lại cảm thấy chính mình giống như bị cô mê hoặc vậy!
Điều này thật sự có chút không lý trí.
Hắn phải đề phòng với cô.
Hắn lặng lẽ đi dạo quanh vườn một vòng, dưới màn đêm lạnh giá, cảm nhận được cái lạnh, suy nghĩ, nghiên cứu tâm tình của chính mình, và những chuyện phải đối mặt.
Đến lúc đến quay vào nhà, thì chỉ nhìn thấy cô vợ giả mạo kia đang cầm chén trà nóng, từ từ mở miệng, nét mặt không mấy tự nhiên hỏi:
“Chăn đệm của phòng cho khách để ở đâu?”
Ngụ ý này, Đình Đình Phong đương nhiên nghe đã hiểu.
“Trí nhớ của cô tại sao lại không tốt như vậy? Trước kia, chúng ta đã có giao ước, thời gian 3 tháng tới, chúng ta sẽ ngủ chung phòng...”