Đông Kỳ đặc biệt, đặc biệt thích thú vì được mẹ hôn.
Trước đây, cậu chưa từng biết được mùi vị của tình mẹ như thế nào, nhưng bây giờ, cậu đã biết rồi, đặc biệt mềm mại, đặc biệt khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.
Lúc Đông Kỳ được mẹ hôn, cậu có chút xấu hổ, vui mừng và hạnh phúc nữa.
Cậu thích mẹ như vậy.
Đặc biệt là đầu óc mẹ rất thông minh, hoàn toàn có thể hiểu được những gì cậu nói, còn có thể nói mấy lời cậu nghe không hiểu nữa, ví dụ như câu:
“Mẹ, tại sao trái tim bình dị khiến lại khiến cho sự cô đơn nở hoa?”
Cậu tò mò ૮ɦếƭ đi được.
“Chính là bỏ đi những kiêu ngạo của bản thân, dùng ánh mắt của người bình thường và trái tim người bình thường trộn lại với nhau, con sẽ có thể thấy cuộc sống trong đó rất thú vị. Nếu như lúc nào con cũng làm bộ kiêu ngạo, cự tuyệt với thế giới bên ngoài thì chỉ khiến người khác ngưỡng mộ con, sợ con và không dám làm bạn với con! Con xem ba con chính là loại người như thế, cho nên, con ngàn vạn lần đừng học ba con... Chúng ta phải khiêm tốn, kính trọng người khác, giả vờ lạnh lùng sẽ khiến con không có duyên cũng như không có người mình yêu, nên sẽ đặc biệt đặc biệt nhàm chán! Hiểu không?”
Ninh Mẫn dùng ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ân cần khuyên bảo con trai.
Đông Đình Phong: “...”
Hắn và người phụ nữ này rốt cuộc có thâm thù đại hận sao, không có chuyện gì sao cô lại nói móc hắn?
Hắn có làm bộ sao?
Hắn có cự tuyệt với thế giới bên ngoài sao?
Hắn có giả vờ lạnh lùng sao?
Quả thật hắn cũng có rất nhiều người thích, đúng không?
Đây là công kích thân thể nhưng đối với hắn là bôi nhọ nhân cách mà.
Nhưng hắn cũng không tức giận, khóe miệng chỉ cong lên, đột nhiên cảm thấy bị người khác nói móc cũng là một trải nghiệm thú vị trong cuộc sống.
Trần Tụy đang lái xe: “...”
Anh ta có chút cảm thán: Vị phu nhân giả mạo này, trí tưởng tượng thật phong phú. Nhưng câu này quả thật cũng rất đúng.
Hà Cúc Hoa ngồi ở ghế phụ nghe xong câu này của Ninh Mẫn liền tức giận, đột nhiên người phụ nữ này dám ngay trước mặt cháu trai bà nói xấu con trai bà, khiến bà lập tức lạnh giọng cắt dứt cuộc đối thoại:
“Người thừa kế của Đông gia cũng nên có dáng dấp của người thừa kế. Hàn Tịnh, cô như vậy là đang dạy hư Đông Kỳ! Như vậy không được. Sau khi về nhà, Tiểu Kỳ vẫn là ta trông, cô chỉ cần chăm sóc cho bản thân mình khỏe mạnh là được rồi!”
Đông phu nhân vừa nói, trong xe đã toàn là bầu không khí lạnh lẽo, Đông Kỳ mím chặt môi, cậu sớm đã cảm thấy bà nội không thích mẹ, lại còn tát mẹ nữa.
Có một chuyện cậu biết, bà nội thế nào cũng không thích cậu, nhìn thấy cậu là nghiêm mặt.
Trước mặt bà nội, cậu phải đặc biệt thận trọng.
Trước đây, lúc ở nhà, một nửa thời gian đều là bà nội trông cậu, bà nội không thích cười nên hại cậu cũng không thích cười.
Cho nên, cậu mới ở lại trường, chính là không muốn tiếp xúc quá nhiều với bà nội, nhìn nhiều thấy bộ mặt nghiêm nghị của bà nội, tâm tình cậu sẽ rất tệ, nhưng cậu lại không dám nói với ba vấn đề này. Bởi vì ba muốn cậu ở cùng bà nội, chơi đùa giúp bà nội vui vẻ, nhưng biểu cảm của bà nội rất khó để chọc cười.
Ninh Mẫn thấy được sự thay đổi của con trai, giống như nó rất sợ bà nội, cô cúi đầu nghiên cứu một chút, dùng nụ cười ấm áp, lớn giọng nói, phản đối lại:
“Mẹ, câu này của mẹ có chút không đúng. Người thừa kế cần phải có uy quyền của người thừa kế, nhưng đồng thời cũng phải thân thiện. Cả ngày cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng ở công ty thì chỉ khiến cấp dưới của mình có khoảng cách. Một người lãnh đạo anh minh nên hòa mình cùng với cấp dưới, lúc cần nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc. Cẩn Chi, anh nói có đúng không? Còn nữa, con nói như vậy đâu phải là dạy hư Tiểu Kỳ? Mẹ, mẹ đã trông Tiểu Kỳ 5 năm, bây giờ bệnh tình con đã khỏi rồi, cái này không phải sẽ khiến người làm dâu như con bất hiếu sao, càng có thể khiến con cảm thấy chính mình không làm tròn bổn phận của người mẹ. Trên đời này, có người mẹ nào không tự mình chăm lo cho con mình? Trước đây là do con bị bệnh, Cẩn Chi, anh nói có đúng không?”
Ninh Mẫn phát hiện Đông Đình Phong ở bên cạnh vẫn luôn lạnh nhạt muốn xem kịch vui, nên dứt khoát muốn lôi hắn xuống nước, cố ý làm khó hắn trước mặt Tiểu Kỳ.
Sự thật chính minh là, căn bản cô không có cách nào có thể làm khó được hắn.
“Đây không phải đang bàn về vấn đề nhảy lớp sao? Thế nào lại đột nhiên lôi cả chuyện này vào. Trở lại vấn đề, Tiểu Kỳ, con tự quyết định đi!”
Đông Đình Phong thư thái nhắc lại vấn đề, trong chốc lát đã dễ dàng giải quyết được chuyện này, dập tắt trận chiến mẹ chồng, nàng dâu. Đông đại thiếu chính là Đông đại thiếu.
“Nhảy lớp ạ!”
Đông Kỳ kiên định nói.
Đứa trẻ này ôm cổ Ninh Mẫn, giờ phút này, cậu lại thích mẹ hơn mấy phần, bởi vì mẹ dám lấy lý để cãi lại bà nội, hơn nữa còn khiến bà nội không nói được lời nào. Trong Đông gia, hầu như chẳng có ai dám làm trái lại lời bà nội cả.
Hai mắt cậu sáng lên lộ rõ vẻ sùng bái, cảm nhận được sự bảo vệ mẹ dành cho mình, cậu tiếp tục nói:
“Nhưng, mẹ, con có một thỉnh cầu, mẹ có thể đáp ứng con được không?”
“Nói đi! Chỉ cần mẹ có thể làm thì nhất định sẽ đáp ứng!”
“Đợi sau khi con nhảy lớp lên lớp ba, Tiểu Kỳ không muốn trọ ở trường, Tiểu Kỳ muốn mỗi ngày trở về nhà với ba mẹ. Mẹ, mẹ có thể giống như phụ huynh của các bạn nhỏ khác, ngày ngày đến trường đón con không? Sau đó cùng Tiểu Kỳ làm bài tập, cuối tuần chơi với Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền đến việc sinh em gái của ba mẹ, bởi vì Tiểu Kỳ cũng muốn nhìn thấy bụng mẹ to lên, rồi cùng em gái nói chuyện...”
Yêu cầu lúc đầu rất bình thường, nhưng câu cuối cùng thì làm sao có thể?
Ninh Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi lại:
“Đợi chút, đợi chút, ai nói với con ba mẹ muốn sinh em gái?”
Cô liếc mặt nhìn Đông Đình Phong.
Tiểu tử kia nhận thức được ánh mắt đó, lập tức biện minh thay ba:
“Không phải ba đâu, là cụ nội nói ạ. Cụ nói, rất nhanh thôi, trong bụng mẹ sẽ cất một bé gái, như vậy Tiểu Kỳ có em gái để chơi cùng!” Tiểu Kỳ vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa lên bụng của Ninh mẫn, tò mò hỏi, “Mẹ, trong bụng mẹ lúc này đã có em chưa? Em sẽ chui vào từ đường nào ạ?”
Khuôn mặt của ai đó đột nhiên đỏ bừng lên, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang muốn thăm dò của đứa trẻ kia, còn người đàn ông nào đó khóe miệng như cười như không thích thú xem kịch hay, không hề có ý muốn giải vây.
Ninh Mẫn không biết phải làm sao, cảm thấy Đông Lục Phúc này thật đúng là đứa trẻ già mà, ngay cả chuyện này cũng nói với Tiểu Kỳ.
“Mẹ, vậy rốt cuộc có không?”
Ninh Mẫn đang định trả lời thì có người nào đó thảnh thơi trả lời hộ:
“Sau này sẽ có!”
“Vậy sao... Ba, vậy ba và mẹ phải cố lên nha! Con muốn nhanh chóng được lên chức anh trai!”
“Ừ, vậy chắc chắn sau này con nhất định phải nhận chức anh trai này đó!”
“Đó là đương nhiên! Con nhất định sẽ là một anh trai tốt!”
Nghe xong cuộc đối thoại này mà cô thiếu chút nữa sặc nước bọt mà ૮ɦếƭ, không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn nam nhân đang thề thốt kia: Đáng ghét, làm sao hắn có thể tùy tiện hứa một việc không bao giờ thực hiện được như vậy với con trai chứ? Thực sự là quá vô sỉ mà!
Đông Đình Phong không để ý, hắn rảnh rỗi chỉ dẫn cho con trai chơi điện tử, khóe miệng giật giật, thật sự rất muốn cười: Người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ, cô liều mạng muốn ly hôn, nhưng lại thích con trai của hắn, tức giận lúc hắn hứa hẹn lung tung, nhưng lại không dám nói thẳng vì sợ làm con trai hắn thất vọng, rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ cái gì?
Trên ghế phụ, Hà Cúc Hoa cau mày, bà không thể xác định được con trai bà chỉ nói cho có lệ hay là nói thật. Kể từ lúc hắn 10 tuổi cho đến nay, người làm mẹ như bà rất khó có thể đoán được tâm tư của hắn.
Còn Trần Tụy ư, anh ta cố ngậm chặt miệng: Boss, ngài đùa sao? Cùng phu nhân giả mạo này sinh baby, có thể sao?
Chiếc xe không có trở về nhà tổ, mà đi đến Vườn Tử Kinh, lúc xe dừng hẳn, cô mới biết mình đang ở đâu, cô cau mày, nhìn về hướng Đông Đình Phong đang nắm tay Tiểu Kỳ, vội vàng hỏi:
“Tại sao lại đến đây?”
“Ta đang sai người sửa lại bát viên để xua vận xui, nên mấy ngày này, chúng ta sẽ ở đây. Quần áo và đồ dùng cá nhân của cô, ta đã sai người mang đến đây rồi... Ở đây cảnh vật không tệ, hợp cho Tiểu Kỳ dưỡng bệnh.”
Đông Đình Phong vừa đóng cửa xe liền thấy nét mặt đăm chiêu của mẹ đang nhận điện thoại, bà ta bước từ trong xe xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Mẫn:
“Cẩn Chi, đến thư phòng, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
Đông phu nhân tôn quý ngẩng cao đầu bước vào trong nhà, dáng vẻ xinh đẹp, từ góc độ này nhìn ngắm sẽ rất khó tưởng tượng, bà đã là bà nội của một đứa trẻ 6 tuổi. Bà vẫn trẻ trung như trước, dung nhan được dưỡng rất tốt, vóc dáng vẫn rất chuẩn.
“Sắc mặt bà nội rất khó coi, ba, có phải bà nội rất ghét mẹ không?”
Đông Kỳ nhìn thấy bà nội đã đi xa mới nắm lấy tay ba mình, lo lắng hỏi.
“Không phải!”
Đông Đình Phong xoa đầu con trai:
“Nếu cơ thể không chịu được thì con tự đi nghỉ đi, hay là giúp mẹ nấu cơm cũng được!”
Mấy ngày này Đông Kỳ phải dưỡng bệnh.
“Con chọn cái sau!”
Ninh Mẫn lần thứ hai cau mày, thật muốn quăng ngay túi xách qua, lại dám sai khiến cô sao?
Cô ngoài miệng mỉm cười nhưng trong lòng đau khổ:
“Ha, có phải anh nghiện tôi lúc làm người giúp việc rồi không?”
“Đông phu nhân, làm cơm cho chồng và con trai ăn là nghĩa vụ cơ bản của người làm vợ! Cô đã thành công trong việc lấy lòng dạ dày con trai, nhưng lại dẫn đến một chuyện khác, hiện tại nó không quen ăn đồ của người khác làm, lẽ nào cô lại bỏ ngoài tai sự thích thú của con trai?”
“...”
Người này quả thật có khả năng bịp miệng cô mà!
Đông Đình Phong sải bước vào trong nhà, để lại đứa trẻ sau lưng cực kỳ vô tội kháng nghị lại một câu:
“Ba, rõ ràng là ba thích ăn cơm mẹ nấu, tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu con? Mẹ, Tiểu Kỳ không muốn bắt mẹ là người giúp việc. Tiểu Kỳ rất "men", có thể làm trợ thủ cho mẹ. Đi thôi, đi thôi, nấu cơm, cấu cơm thôi, mẹ, sau này con muốn làm đầu bếp, mẹ nói có được không?”
Đường đường là người thừa kế duy nhất của Đông gia lại muốn làm đầu bếp?
Khóe miệng Ninh Mẫn giật giật, cô đúng là hết cách dạy con mà!
Đông Đình Phong thiếu chút nữa bước hụt: Con trai, con thật sự biết cách nịnh mẹ mà, để được ăn cơm bà mẹ giả mạo này nấu mà nói ra mấy lời dối lòng...
Trong thư phòng, Đông phu nhân đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại, nghe thấy tiếng con trai khép cửa mới từ từ quay người lại, khoanh tay trước иgự¢ đánh giá.
Đông Đình Phong vứt túi tài liệu sang một bên, quay người ngồi xuống sô pha, để cho mẫu thân mình tùy ý nghiên cứu, trong lòng ít nhiều cũng đoán được bà muốn hỏi gì, nhưng hắn không có vội vàng giải thích, mà kéo cà vạt xuống, kiên nhẫn chờ.
Một lúc sau, Hà Cúc Hoa ngồi xuống đối diện với hắn, lạnh lùng chất vấn:
“Hôm qua con đã làm cái gì?”
Đông Đình Phong mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại:
“Mẹ, câu này của mẹ tại sao lại giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy? Vừa rồi, ai đã gọi điện cho mẹ?”
“Con nói còn có ai? Khắp thế giới này lúc này còn ai muốn tìm con? Tứ cô cô con chứ ai!”
Câu này nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn chỉ tùy tiện “ồ” một tiếng.
Hà Cúc Hoa nhìn thấy hắn không hề có chút kinh hãi nào, tiếp tục nói:
“Con không nhận điện thoại của cô ấy.”
Đông Đình Phong gật đầu, vứt chiếc điện thoại xuống bàn:
“Con cho cô ấy vào danh sách đen rồi!”
“Tại sao?” Hà Cúc Hoa hỏi một câu rồi nói thêm, “Mẹ biết quan hệ giữa con và tứ cô cô có chút căng thẳng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà cả. Cô ấy nói với mẹ: Con đã bắt Minh Hạo vào tù! Chuyện này là thật sao?”
“Dạ!”
Thấy con trai gật đầu, mi tâm Hà Cúc Hoa nhíu chặt, có chút không dám tin, đây không phải chuyện nhỏ, nhưng bà lại không hề hay biết, để có thể giúp đỡ một tay:
“Lý do? Hôm qua, mẹ cảm thấy con có chút kỳ lạ, sáng sớm đã chạy vào phòng mẹ, lại đặc biệt muốn mẹ trông Tiểu Kỳ thay Hàn Tịnh, hỏi nguyên nhân con cũng không nói. Buổi trưa, lại nhận được điện thoại nói con và ông nội phải bay đến Quỳnh Thành, bên đó có chuyện cần đích thân ông nội phải đến. Ông nội con mấy năm này đều không quản chuyện con ty, mẹ còn tưởng bên đó xảy ra chuyện lớn lắm cơ! Nhưng kết quả, hôm nay con đã ở Ba Thành, ông con cũng thế. Căn bản là hai người không đến Quỳnh Thành. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại nói dối? Bây giờ con hãy nói rõ đi! Con làm tất cả mọi chuyện có phải là muốn cắt dứt quan hệ với Minh Hạo không?”
Bà thật sự không hiểu, con trai bà và ba chồng thần thần bí bí là muốn làm chuyện gì?
Đông Đình Phong vuốt ve lòng bàn tay, suy nghĩ, đắn đó một hồi mới ngẩng đầu:
“Mẹ, chuyện này, mẹ phải từ từ nghe con giải thích...”
Hắn đem toàn bộ chân tướng chuyện này nói một lần.
Đông phu nhân nghe xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, liên tục hít thật sâu, thực sự khó có thể tưởng tượng đứa trẻ hiểu chuyện Tống Minh Hạo kia lại có thể làm chuyện đó sau lưng mọi người, khó trách con trai bà lại bắt nó vào tù. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì Đông gia sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
“Thật sự bắt nó ngồi tù 20 năm sao?”
Trầm tư một lúc, ruột gan Đông phu nhân cứ phập phồng, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng cúi đầu hỏi một câu.
20 năm tù thì cuộc đời đứa trẻ kia coi như mất hết, bà nghe xong cũng có chút phiền não. Dù sao thì bà cũng nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất gần gũi với Cẩn Chi, ai dám nghĩ rằng, hai anh em bọn họ có thể vì một người đàn bà mà thành ra thế này.
Nếu không phải chính tai nghe con trai nói, nếu không phải bà biết con trai sẽ không bao giờ lừa bà thì Hà Cúc Hoa sẽ không tin chuyện này là sự thật.
“Con nói 20 năm có vẻ nặng. Nhưng thưc tế phán quyết sẽ không lâu như vậy. Mẹ, đây là cái mà cậu ta đáng phải chịu. Cậu ta có lỗi với Hàn Tịnh, cũng là con quá xem nhẹ, không để ý đến thay đổi khác thường của cậu ta và Hàn Tịnh. Hại Hàn Tịnh thiếu chút nữa hóa điên.”
Đông Đình Phong biết mẹ hắn là người phụ nữ lương thiện, nên sẽ không dành lòng, nhưng Hàn Tịnh là vô tội.
Hà Cúc Hoa gật đầu, vừa xoa mi tâm vừa suy nghĩ, hai người trầm mặc một lúc sau, bà lại nhìn sắc mặt của con trai, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy con và cô ta định tính như thế nào?”
Bà không tin con trai mình vẫn sẽ cần người phụ nữ không sạch sẽ này, ngay cả bà cũng cảm thấy dơ bẩn.
Ai, bà đã tạo nghiệt gì mà sao lại có một đứa con dâu như thế, cô trước kia không còn trong sạch cũng có thể bỏ qua, nhưng sau này vẫn... Tuy nói đó không phải lỗi của cô nhưng từ lâu bà đã có thành kiến với cô nên thực sự không có cách nào có thể đồng cảm với cô, bảo thân lại cảm thấy chắc chắn cô đã trêu chọc Minh Hạo trước. Cách nghĩ này có lẽ có chút ích kỷ.
“Mẹ, xin mẹ hãy cho con thời gian! Con sẽ cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng! Còn thời gian này, mong mẹ đừng nhắc đến chuyện này.”
Hà Cúc Hoa nghi hoặc nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn của đứa con trai lộ vẻ bí hiểm, khóe môi vẫn còn hơi cong lên, biểu hiện này cho thấy, có cái gì đó đã kích động mạnh mẽ đến con bà, hắn đang toàn lực để ứng phó với trò chơi khiến hắn cảm thấy thú vị này, hơn nữa hắn còn cảm thấy vô cùng hào hứng.
Vậy cái gì đã gợi lên niềm hứng thú trong Cẩn Chi?
Tim Hà Cúc Hoa bỗng nhảy lên.
Chẳng lẽ là Hàn Tịnh?
Bà để ý, trước đây mỗi lần Cẩn Chi gặp Hàn Tịnh hầu như không thèm chú ý, nhưng bây giờ, hình như hắn vô tình hay cố ý đều sẽ liếc nhìn Hàn Tịnh mấy cái, ánh mắt ấy rất kỳ lạ.
Bà nghĩ tới trước đây người bạn tốt của mình đã đề cập qua mấy lời này:
“Cẩn Chi và An Na đã ở bên nhau gần 10 năm, người phụ nữ nào có mấy lần 10 năm mà hoang phí?”
Ý tứ của An gia chính là hy vọng sau khi cuộc phẫu thuật ghép tim thành công thì An Na có thể có một danh phận.
“Cẩn Chi, chuyện này mẹ không thể không hỏi, vậy còn chuyện của con và An Na, hãy cho mẹ một câu trả lời chính xác, rốt cuộc trong lòng con đang có tính toán gì?”
Hà Cúc Hoa đã chứng kiến An Na lớn lên, tâm tính tốt, mặc dù không thông minh bằng Cẩn Chi, nhưng bản chất hiền lành, lại rất hợp ý bà. Nếu để chọn giữa Hàn Tịnh và An Na, đương nhiên bà sẽ chọn An Na là con dâu mình. Bởi vì từ nhỏ bà đã rất thích An Na.
“Mẹ, con vẫn là câu đó, xin mẹ cho con thời gian. 5 năm còn có thể đợi được, sao hiện tại nửa phút cũng nóng lòng vậy!”
Hà Cúc Hoa không hỏi tiếp, bà tin con trai mình có năng lực để xử lý tốt được chuyện hắn đang nghĩ, hơn nữa bà cũng có thể khẳng định đó không phải chuyện nhỏ.
Sau khi bọn họ nói chuyện xong đi ra, Hà Cúc Hoa phát hiện bàn ăn đã được bày xong, gồm bốn món và 1 bát canh, màu sắc tươi ngon, mùi thơm xộc thằng vào mũi, toàn bộ căn phòng vì mùi thức ăn mà như thêm mấy phần nhân khí.
“Bà nội, bà nội có thể ăn cơm rồi. Ba, con đã đến hầm rượu lấy 1 chai rượu năm 82, ba nhanh lại đây đi...”
Đông Kỳ quấn tạp dề, còn đội cả mũ đầu bếp nữa, vui mừng chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ hạnh phúc. Khuôn mặt ấy, Hà Cúc Hoa chưa từng nhìn qua, giờ nhìn thấy liền có cảm giác thích thú.
Nhưng bà nhíu mày suy nghĩ, Hàn Tịnh vừa về liền bắt được tâm tình của Tiểu Kỳ, không phải cô muốn ly hôn sao? Hiện tại lại dốc sức lấy lòng Tiểu Kỳ, đây rốt cuộc là có ý gì?
Nói thật, bà thật sự không thích người phụ nữ này thân thiết với Tiểu lỳ, điều này sẽ khiến bà cảm thấy nguy cơ đứa cháu của mình sẽ bị người ngoài ςướק đi mất.
Đông Đình Phong cũng bị bộ dạng đáng yêu của con trai làm cho khóe mội cong lên, đưa tay lên nhéo mũi của nó, rồi ôm nó đặt xuống ghế.
Bà xã giả mạo của hắn đang sắp bát đũa, Đông Kỳ ham ăn muốn bốc vụng nhưng lại bị cô vỗ nhẹ một cái:
“Đi rửa tay ngay!”
“Dạ! Ba, ba cũng phải rửa! Nhanh đi cùng con đi!”
Tiểu tử kia từ trên ghế trợt xuống, lôi Đông Đình Phong chạy.
Đông Đình Phong bị con trai kéo đi, quay lại liếc nhìn bà xã giả mạo, không biết tại sao, đột nhiên hắn có chút không khí gia đình: Có mẹ già ngồi trước bàn ăn, có con trai yêu quý chạy đến quấn lấy, có bà xã bận rộn bếp núc, nấu vô vàn món ngon đợi hắn về, nhìn qua thật ấm áp.
Kết hôn 6 năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thận được bầu không khí gia đình, nhưng bầu không khí này lại được mang tới từ cô vợ giả mạo kia.
Cảm giác ấy thật sự có chút kỳ lạ!
Hắn lại một lần nữa liếc nhìn:
Người phụ nữ này, buộc tóc đội ngựa, lộ ra khoảng trán nhẵn bóng, giống như tuổi thanh xuân dạt dào vậy, khuôn mặt hoàn toàn giống Hàn Tịnh nhưng lại mang đến cảm giác khác lạ.
Là gia đình nào đã chăm sóc dạy bảo ra người phụ nữ như vậy?
Vấn đề liên quan đến cô, lại một lần nữa khiến hắn lưu tâm.
Có lẽ, hắn nên giao việc điều tra thân phận của cô cho cảnh sát, lợi dụng lực lượng chính phủ để điều tra ra gia cảnh của cô.
Nếu làm như vậy, người vui mừng nhất có lẽ chính là mẹ hắn, và người bị tổn thương nhất lại chính là Tiểu Kỳ.
Không biết tại sao nhưng hắn không muốn làm lớn chuyện. Người phụ nữ này mang trên người một sức hấp dẫn khiến hắn muốn đi sâu vào tìm hiểu.
Hà Cúc Hoa cũng đang nghiên cứu đứa con dâu này, Hàn Tịnh mấy năm nay điên loạn, bà ngoại trừ nghe vệ sĩ báo cáo về tình hình sức khỏe của cô ra thì bình thường, căn bản không hề quan tâm đến cô. Chỉ biết từ sau khi cô đến Hoa Châu, tâm tình mọi mặt mỗi năm đều chuyển biến tốt lên, hơn nưa còn nỗ lực học tập, tình trạng cũng dần ổn định.
Nói đến, đã tròn 5 năm bà không gặp đứa con dâu khiến bà luôn ghét bỏ này, khi gặp lại, khả năng ăn nói của cô đã cải thiện, gan cũng lớn hơn, lại có thể làm cơm. Bà đã nếm qua món sủi cảo cô làm lúc Đông Kỳ nằm viện, thật sự cô làm rất ngon, chín vừa, không những giữ nguyên được vị mà còn rất tươi ngon, nó khiến Đông Kỳ rất thích.
Một Hàn Tịnh như vậy vừa khiến bà chán ghét, nhưng cũng làm bà thay đổi ấn tượng về cô: cũng có chút khả năng.
Lúc ăn cơm, Hà Cúc Hoa thấy Hàn Tịnh tận tâm chú ý đến Đông Kỳ, hết gắp thức ăn, chan canh, còn lau miệng cho nó, hết sức ân cần, Đông Đình Phong đang lắc ly rượu vang, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô nói chuyện, bầu không khí này không hề trầm xuống, bởi vì có Tiểu Kỳ ở giữa.
Hà Cúc Hoa thấy được, Hàn Tịnh không hề liếc nhìn con trai bà. Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có một mình Thôi Tán.
Vừa nghĩ đến người này, trong lòng Hà Cúc Hoa liền thấy đau, lại thêm Tống Minh Hạo, thì tim càng lúc càng đau, bất luận dù bầu không khí có hài hòa bao nhiêu thì người phụ nữ này cũng không xứng với con trai bà.
Nhắm mắt làm ngơ ăn hết bữa cơm, sau đó Hà Cúc Hoa cũng không hề ở lại mà trực tiếp rời đi.