Phòng VIP, khoa tim mạch.
Đông Đình phong đặt An Na lên giường, nhưng cô không có buông tay, cứ nhìn hắn chằm chằm, mếu máo vơ lấy tay áo của hắn lau mặt, cắn môi:
“Em không thích anh gần gũi với cô ta!”
“Cô ấy là vợ của anh, còn nữa, Tiểu Kỳ cũng ở đó.”
Hóa ra là hắn vì con trai nên mới không phản kháng khi người phụ nữ đó tiếp cận, An Na thở phào nhẹ nhõm, rút tay về đầy ngượng ngùng:
“Đi rửa mặt đi!”
Đông Đình Phong quay người đi vào nhà vệ sinh, đối diện với chính mình trong gương, chạm tay lên chỗ vừa bị hôn, đột nhiên ánh mắt lóe lên.
Lúc đi ra, An phu nhân đang gọt hoa quả, ngẩng đầu nhìn hắn, động tác bỗng dưng dừng lại, nghiêm túc nói:
“Tiểu Đông à, chuyện của cháu và Tiểu An đã nhiều năm như vậy, Tiểu An bị bệnh tim cũng không biết sống được bao lâu. Chính bản thân nó cũng không dám hy vọng có thể gả cho cháu, còn cháu, vì ông nội lại đi lấy người khác, chúng ta cũng không phản đối. Nhưng dì thấy rất rõ, mấy năm nay, cháu đối với Tiểu An là thật lòng, cũng không có để ý gì cô Hàn Tịnh kia, quan hệ vợ chồng như vậy, nói thật cũng không nên tiếp tục. Phá vỡ hạnh phúc là loại không có đạo đức, nhưng hôn nhân như vậy thì tốt nhất nên ly hôn. Cháu cũng thấy đấy, quan hệ của Tiểu Kỳ và Tiểu An cũng rất tốt. Nếu tương lai có cơ hội, Tiểu An muốn tạo dựng chỗ đứng trong lòng Tiểu Kỳ cũng không khó. Sở dĩ ta nói như vậy, vì lúc này đây, trước khi Tiểu An làm phẫu thuật, cháu có nên cho Tiểu An một lời hứa hẹn hay không? Cháu biết đó, cuộc phẫu thuật này, nguy hiểm rất lớn, đi vào chưa chắc có thể đi ra. Làm đàn ông, cháu nên để Tiểu An yên tâm. Cháu biết đó, gia đình ta chỉ có mỗi mình Tiểu An, hai đứa đã qua lại nhiều năm như vậy, không danh không phận, nói thật, điều đó khiến nó rất tủi thân. Giống như hôm nay, không chỉ riêng Tiểu An thấy khó chịu, đến ngay cả ta cũng khó kham nổi. Đây là Hàn Tịnh cố ý thị uy với Tiểu An... Ta và mẹ cháu đã nhắc đến chuyện này, bà ấy nói tất cả đều nghe theo cháu. Vậy cháu nói đi, cháu tính như thế nào?”
Đông Đình Phong chỉ lẳng lặng nghe, thấy An Na hướng ánh mắt mong đợi về phía hắn, tất nhiên hắn sẽ làm theo cách hắn cho là đúng.
“Dì cứ yên tâm, đợi An An xuất viện, cháu sẽ cho cô ấy câu trả lời thỏa đáng...”
Câu này của hắn có chút qua loa, thế nhưng An phu nhân biết con người Đông Đình Phong không thích nói những lời hứa hẹn, câu này cũng xem như đồng ý, bà ta nhìn về phía con gái, đưa đĩa hoa quả và ly nước cho Đông Đình Phong, ý muốn hắn hãy mang cho con gái bà. Sau đó lập tức rời đi.
“Có muốn ăn chút táo không?”
Đông Đình Phong ngồi xuống cạnh giường hỏi.
An Na lắc đầu, đột nhiên bò dậy, nhanh chóng chạy ra khóa trái cửa lại, sau đó vẻ mặt bất an đứng trước mặt hắn, chậm rãi cởi từng cúc áo, cởi bỏ chiếc áo ngoài.
Hắn cau mày đứng lên: “Em đang làm gì vậy?”
“Phong, em muốn làm người đàn bà của anh!”
Cô lấy hết dung khí nói ra yêu cầu của mình.
Nói không ai tin, cô và hắn đã qua lại 10 năm, nhưng đến hôm nay, cô vẫn giữ thân trong sạch. Tất cả mọi người đều biết An Na là người tình của Đông đại thiếu, nhưng trên thực tế... hắn chưa bao giờ chạm vào người cô.
“Em sẽ phải làm phẫu thuật. Mẹ cũng nói, cuộc phẫu thuật lần này, ai cũng không dám đảm bảo bước vào xong có thể mạnh khỏe ra ngoài. Em không muốn hối hận, em muốn hoàn toàn trở thành người đàn bà của anh... Nếu như vậy, có ૮ɦếƭ em cũng cam lòng. Chí ít em cũng đã thành thật với bản thân mình...”
Thanh âm run rẩy, vứt nốt chiếc áo cuối cùng xuống, để lộ ra thân hình hoàn mỹ trước mặt hắn: “Hiện tại cơ thể em không có vết sẹo này, nhưng sau này có thể có. Em muốn anh mãi mãi khắc sâu hình ảnh xinh đẹp của em lúc này! Phong, anh có cần em không?”
Tình yêu là gì?
Lúc còn nhỏ, thật sự Ninh Mẫn đã từng nghĩ tới, cô không muốn trải qua cái gọi là "oanh oanh liệt liệt", cũng không mơ mộng.
Lúc đó, cô rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, cả hai đều là quân nhân, họ có lý tưởng cao đẹp, đối với tình yêu chỉ có một phương châm: Đợi cả một đời mới được gần nhau, nên từ này về sau nguyện chung tình với nhau.
Họ lấy nhau đã 20 năm nhưng sáng tối đều có thói quen hôn nhau tạm biệt.
Ninh Mẫn cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ họ, vì vậy, tính tình cô lạnh lùng nhưng rất vui vẻ, lại thêm bản tính thông minh hơn người càng khiến cô tỏa sáng. Hơn nữa cô lại rất khiêm tốn, lúc nào nên điềm tĩnh thì tuyệt đối không manh động, lúc nào nên thanh tao thì tuyệt nhiên không bao giờ thô lỗ. Cô được nuôi dưỡng rất hoàn hảo, cùng với học lực hơn người. Đã từng có lúc cô ao ước mình giống như mẹ, làm những gì mình thích, lấy người đàn ông yêu thương mình, dựa vào đôi tay không lo cơm áo gạo tiền, sống trên thế giới, ung dung tự tại.
Chỉ là cô đã từng nghĩ như vậy, rồi một ngày kia, cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó, anh ta ưu tú, xuất sắc như vậy là một thiên tài trong mắt mọi người. Với xuất thân của cô, nếu so với người bình thường thì cũng không tầm thường lắm, nhưng so với con người kia, quả thật một trời một vực. Với lại mẹ của hắn không cho phép hai người sống bên nhau...
Lúc mang thai, cô thực sự cảm thấy mình rất ích kỷ, vô duyên vô cớ biến con mình trở thành đứa con gái riêng. Sau này nó sẽ không có được tình yêu của ba. Đáng tiếc nhất là cả đời này, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ lập gia đình một lần nữa, cũng không thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên chồng con.
Nhất là khi trải qua những chuyện trước lúc xảy ra vụ ςướק máy bay, cô càng tin đó là sự thật, cô lại không thể sống cuộc sống giống như những người bình thường. Ngay cả việc gặp lại con gái, ôm nó trong lòng đã trở thành mong ước xa vời. Nhưng cô không nghĩ rằng, chuyện ngày hôm nay, cô lại mượn thân phận của người khác để sắm vai “hiền thê lương mẫu”.
Đúng vậy, bảy ngày nay, trong bệnh viện, Ninh Mẫn vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò này.
Tin tức Đông Kỳ nằm viện nhnh chóng truyền ra ngoài, người đến viện thăm không ngớt, ngày nào Ninh Mẫn cũng phải tiếp đón mấy người đến thăm hỏi, còn Đông Đình Phong ư, cuối tuần hắn có đến bệnh viện hai ngày. Kỳ thực, ngay cả ở bệnh viện hắn cũng vô cùng bận rộn, một lúc lại điện thoại, một lúc lại điện thoại, cũng không biết công việc chiếm bao nhiêu hay đa số các cuộc gọi kia đều của bồ *.
Cô không quan tâm. Chẳng có gì quan trọng hơn Đông Kỳ, tiểu tử này có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, cứ một lúc lại gọi ba, một lúc lại gọi mẹ, khiến Ninh Mẫn ngàn vạn lần xúc động: Cuộc sống này tuy rất giả tạo, nhưng cô đã từng rất rất mong đợi.
Đông Kỳ nằm viện đến ngày thứ 7, Đông Đình Phong có chuyến công tác phải bay ra nước ngoài, ông nội hắn cũng cùng đi, nên tất cả chuyện con trai đều thoái thác cho cô và mẹ hắn.
Tối hôm đó, tranh thủ lúc Hà Cúc Hoa trông Đông Kỳ, cô trở về nhà tổ định ngủ một đêm ở đó. Mấy hôm nay ở bệnh viện suốt nên cô có chút mệt, nên tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
Đang trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cửa mở, mặc dù rất nhẹ nhưng thính giác của cô cực nhạy bén, cái này xuất phát từ bản năng đề phòng!
Là ai có thể vào được?
Hơn nữa còn dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Chẳng lẽ là Đông Đình Phong.
Cô muốn bật đèn thì đột nhiên phát hiện điện bị cắt.
“Ai?”
Cô trầm giọng quát lên.
Một lúc sau, người đó tức tốc tiến về phía cô, trên người còn mang theo mùi rượu, cũng không có hơi thở mát lạnh như Đông Đình Phong, người này không phải Đông Đình Phong...
Cô không khỏi kinh hãi: Rốt cuộc kẻ nào lại muốn “ăn” vợ của Đông đại thiếu?