Sắc mặt Đông Đình Phong bỗng nhiên cứng đờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người khác ghét bỏ như vậy.
Điều này khiến hắn không thể chấp nhận.
Quả thật hắn có chút hiếu kỳ, vị “đại Phật” không mời mà tới này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không phải Đông Đình Phong tự khen mình, nhưng với điều kiện của hắn, bất luận là đi tới đâu, đều hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ, nhưng người phụ nữ này, không chỉ không bị mê hoặc bởi tướng mạo của hắn, cũng không tham tiền của hắn, lúc nào cũng chán ghét muốn vứt bỏ hắn, đây là vì cô có mục đích khác, cố ý biểu hiện khác người, chẳng lẽ muốn gây sự chú ý với hắn sao?
Hình như cũng không phải như vậy.
“Đông phu nhân, cô đã là người đàn bà của ta rồi! Hơn nữa còn sinh cho ta một đứa con trai.”
Hắn giống như ma quỷ từ từ xuất hiện trước mặt cô, nhắc nhở.
“A!”
Ninh Mẫn hoảng sợ đánh rơi cả máy sấy và điện thoại trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn gương mắt anh tuấn của nam nhân đó phẫn nộ quát:
“Đông Đình Phong, anh muốn dọa ૮ɦếƭ tôi sao!”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng từ miệng cô nói ra sao lại có sức hấp dẫn lạ thường đến vậy, hay là bởi vì khuôn mặt ửng hồng của cô trông rất đẹp, trong suốt như chiếu sáng, toát lên vẻ mê hoặc.
Đông Đình Phong tỉnh táo phát hiện tim hắn vừa mới nhảy lên.
“Tại sao anh lại đi ra đây?”
“Ta tắm xong tất nhiên phải đi ra, với lại bên đó không có giường...”
“...”
Cô hỏi có chút ngu ngốc, được thôi, tất cả là do bị hắn dọa, còn nữa, cô vừa rồi đã nói những lời không nên nói hình như đã bị hắn nghe được, giờ phải làm sao?
“Đông tiên sinh, sinh con như thế nào? Anh không phải khẩu vị của tôi, sớm muộn gì thì ai đi đường nấy.”
Một bên vừa tuyên bố đã khiến bên kia nhượng bộ.
Đời này, cô rất ghét nam nhân nào thân mật với mình, hôm nay, hôm nay cô căm ghét cái kẻ tên Đông Đình Phong kia, hắn dám ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đông Đình Phong giương mắt lên:
“Câm miệng, không được phép kết luận! Biết đâu ta lại thích ta, không để cô đi...”
“...”
Câu này thật vô lại.
“Chúng ta đã có hợp đồng...”
Nàng giận đến tái mặt: “Đông đại thiếu không phải luôn giữ chữ tín sao?”
“Đó phải xem cô có bản lĩnh lấy được bản hợp đồng trên tay ta không... Kỳ thực, ta thấy hiện tại vợ chồng chúng ta rất âи áι, xem, cô bây giờ còn đang mặc áo ngủ của ta... Chỉ là áo ngủ của ta hơi rộng. **... Đúng, có chỗ bị lộ ra...”
Khóe môi hắn khẽ cong lên, tựa hồ mang theo ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào phần cơ thể không được che. Quả thật cô có xương quai xanh không chỉ đẹp mà còn rất khêu gợi, làn da trắng nõn như ngọc, chiếc áo màu đen tôn lên làn da trắng mịn của cô, chỗ căng tròn đậm đà thấp thoáng dưới lớp áo, thực sự rất câu dẫn, mái tóc xõa ngang vai nhìn qua vừa thanh khiết vừa mê hoặc.
Ninh Mẫn bị hắn nhắc nhở, vội vàng kéo lại vạt áo, khuôn mặt tà mị lập tức đỏ bừng lên.
“Hạ lưu!”
Cô vô cùng tức giận, vốn chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa vung tay lên không biết tại sao, chắc tại khoảng cách quá gần, nghe thấy “bốp” một tiếng, là cô đã cho hắn một cái bạt tai.
Ninh Mẫn kinh ngạc đến ngây người: “...”
Đột nhiên sao lại tát hắn, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, có chút luống cuống, là vô tình, không phải cố ý mà!
Đông Đình Phong cũng ngẩn ra: “...”
Lại có người dám cho hắn một bạt tai.
Hắn suy nghĩ, sống 30 năm, nhưng từ bé đến lớn, chỉ có hắn đánh người khác, căn bản không ai dám động đến hắn vì có động cũng không đánh được hắn.
Nụ cười trên khóe môi bắt đầu biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận từ trong đáy mắt hiện lên.
Ninh Mẫn biết là cô đã chọc tức hắn. Loại người như hắn, tối kị nhất là bị đàn bà đánh, người ta đường đường là đệ nhất thiếu gia Ba Thành, nhưng muốn cô xin lỗi. Không! Tuyệt đối không!
Cô bướng bỉnh trừng mắt lại.
“Nhìn xem, vẫn giống hạ lưu sao? Cô rốt cuộc còn nhớ không, thân phận hiện tại của cô là gì? Là người đàn bà của ta. Đông phu nhân... bây giờ ta muốn cô cũng không được sao...”
Hắn đột nhiên đến gần, hai tay vững chắc đè cô xuống ghế sô-pha, thân thể cao lớn, ánh mắt băng lãnh mang theo chút mỉa mai và nguy hiểm.
Từng đợt hơi thở mát lạnh bá đạo phả vào mặt cô.
Ninh Mẫn vẫn tỉnh táo nhìn hắn, đồng thời nở nụ cười nhàn nhạt:
“Đông đại thiếu, bên ngoài hồng nhân tri kỷ anh không thiếu, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ phong cách, còn phải về nhà miễn cưỡng lên giường với nữ nhân mình chán ghét sao?”
“Con mắt nào của cô cho thấy ta ghét cô? Nếu như ta ghét cô, cô nghĩ rằng ta sẽ cưới cô sao? Chỉ là ta đang đợi cô hồi tâm chuyển ý mà thôi. Trong ánh mắt tuyệt vọng của cô chỉ nhìn thấy Thôi Tán, có lẽ ta nên giúp cô nhìn rõ tình cảm của ta... hay là lại sinh một bé gái, cô mới có thể...”
Hắn nặng nề nói ra câu này sau đó cúi thấp người xuống...
Ninh Mẫn cảm giác được sự nguy hiểm, muốn vung tay đẩy hắn ra, nhưng vừa nhấc tay lên liền bị hắn nhanh chóng đẩy ngược trở lại sô-pha. Sau đó mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, lúc này toàn bộ hơi thở của cô hòa quện với luồng khí mát lạnh của hắn.
Hơi thở này quỷ dị một cách lạ thường, nó khiến toàn thân cô lạnh toát. Muốn đẩy ra nhưng đẩy không được, muốn tránh cũng không xong, muốn dùng chân đạp nhưng vừa giơ lên thì lập tức bị giữ lại.
Trời, tên tiểu tử này có thể nhìn thấu tâm tư của cô, hắn dùng chân kẹp đầu gối của cô, chặt đến nỗi không thể động đậy được.
Đặc biệt cái khiến cô phiền lòng nhất chính nhất là, hắn không mặc quần ngủ, cô cũng thế, vì vậy hai người cứ dây dưa với bộ dạng đó, da thịt tiếp giáp với nhau. Cảm nhận được sự rắn chắc trên cơ thể của hắn, mang theo một lực mạnh mẽ truyền tới cô. Làn da mềm mại của cô khiến hắn rung động.
Nói thật, hắn chưa bao giờ тһô Ьạᴏ hôn một người như vậy.
Nói đúng hơn là rất lâu, rất lâu rồi hắn chưa hôn ai cả. 6 năm nay hắn không có hôn ai; còn 6 sáu trước, hắn đã từng hôn cô, bởi vì một nụ hôn mà hắn không thể kiểm soát được, kết quả là, dưới * đó, hắn mất đi lý trí, đến lúc thần trí khôi phục lại, hắn mới hiểu ra một đạo lý, muốn người phụ nữ không nên muốn, phạm lỗi tuyệt đối không nên phạm, đã khiến hắn bị dồn vào thế bị động.
“Ê...a...”
Khuôn mặt cô đỏ lên, nhân lúc tên tiểu tử đáng ૮ɦếƭ hắn cương quyết muốn cậy răng cô ra để chiếm đạt nhiều hơn, cô liền không khách khí mà cắn hắn một cái.
Cảm nhận được vị máu, hắn lập tức buông cô ra, đưa tay bịp chỗ bị cô cắn, ánh mắt nhìn cô phức tạp.
Còn cô ư, hơi thở gấp gáp đang định cho hắn một bạt tai nữa, nhưng lần này, chưa kịp đánh tới đã bị hắn bắt được tay.