Mặt cô lập tức đen xuống, định gọi hắn lại, nhưng hắn đã ra ngoài. Một người phụ nữ chỉ vì người đàn ông mình yêu thương và con cái mới xắn áo vào nấu cơm, nhưng cô tuyệt đối không làm cơm cho loại người cặn bã đó ăn.
Thế nhưng Đông Kỳ đột nhiên từ bên trong nhảy ra, cặp mắt long lanh, ôm lấy cô:
“Mẹ, mẹ, mẹ phải làm cơm đúng không? Ba muốn con giúp mẹ. Con vẫn luôn giúp ba. Ba làm cơm rất ngon, vậy cơm của mẹ làm có ngon không? Tiểu Kỳ rất háo hức nha...”
“...”
Câu này quá kích thích, nó làm cô lập tức ngậm miệng lại!
Cô không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông thần thoại như hắn lại mang tạp đề chạy vào bếp diễn cảnh ngày ba bữa cơm, chuyện này chẳng ăn nhập gì với Đông đại thiếu cả.
Lúc này, nếu như cô mở miệng từ chối, thì chắc chắn Đông Kỳ sẽ mất hết lòng tin. Cô không thể làm như vậy.
“Được, mẹ và con cùng vào bếp. Nhưng phải bảo đảm là thức ăn sẽ ngon nhé!”
Ninh Mẫn giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của "con trai" đi thẳng vào bếp.
Đông Kỳ ư, bởi vì có thể cùng mẹ “tác chiến” nên cười vui vẻ.
Nhìn đứa trẻ hạnh phúc như vậy, Ninh Mẫn có chút hoài nghi: Quyển nhật ký của Hàn Tịnh viết toàn những chuyện u buồn khi cô ấy mang thai, vậy sao đứa trẻ lại hoạt bát, vui vẻ như vậy, rốt cuộc đây là con do cô ấy sinh hay do người khác sinh?
Trên gác, trong phòng giám sát, Đông Đình Phong đang quan sát cô vợ giả mạo của mình, hắn vuốt cằm, tiện tay cầm lấy chén trà trên khay, trong làn khói mập mờ mà quan sát bóng dáng ấy trên màn hình.
Sở dĩ hắn mang cô đến đây là bởi vì hắn muốn quan sát cô kỹ hơn.
Biệt thự Tử Kinh ngoại trừ căn phòng này và phòng tắm ra thì khắp nơi đều được có gắn camera, chỉ cần hắn mở hệ thống lên thì nhất cử nhất động của cô đều bị ghi lại, hắn có thể ngồi trong phòng giám sát từ từ nghiên cứu cô.
Đông Đình Phong không chỉ muốn là rõ nguyên nhân tại sao cô mạo danh, mà còn muốn điều tra tại sao cô muốn ly hôn với hắn, muốn tranh giành quyền nuôi con với hắn, và đâu là mục đích thật sự của cô. Cho nên hắn đã đẩy tất cả lịch trình của mình trong hai ngày cuối tuần xuống, bởi vì, thứ nhất là muốn ở bên con trai, thứ hai chính là vì chuyện này.
Làm như vậy có chút nguy hiểm. Nhưng tối qua trước mặt ông nội, cô cũng không quá cự tuyệt chuyện sinh con, hắn có thể thấy cô không tệ lắm, đối với người nhà Đông gia cũng không có ác ý, nên người phụ nữ này chắc chắn vì Đông Đình Phong hắn mà đến.
Không, nói chính xác là cô vì ly hôn mà ly hôn.
Trước đây, hắn cho rằng cô vì Thôi Tán, nhưng sau khi hắn xác định được cô là giả, thì giả thiết này không thể. Vì vậy, hôm đó tại bữa tiệc Y gia cô mới làm trái lại lời anh ta.
Nếu là Hàn Tịnh thật thì không thể có những hành động bất thường như vậy được.
“Rốt cuộc kế hoạch của cô là gì? Ẩn láu bên cạnh ta là muốn gì?”
Nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp hỉ hả cùng con trai, thật sự rất giống mẹ ruột.
Lúc đó thì điện thoại vang lên.
Đông Đình Phong nhìn qua, là Trần Tụy gọi đến, hắn nghe máy:
“Boss, hình ảnh và dữ liệu của sân bay Hoa Châu hôm đó ngài cần đã được mã hóa gửi đến cho ngài. Xin ngài hãy kiểm tra!”
“Ừ!”
Hắn cúp máy, mở máy tính check mail, một cô gái vóc người khá cao, đeo kính dâm, tay kéo hành lý xuất hiện trên màn hình, lúc đó cô đang soát vé, thời gian trước giờ cất cánh là 30 phút. Cô dừng lại điểm soát vé một hồi sau đó đi đăng ký.
Nếu như nói người phụ nữ này mới đúng là cô vợ thật của hắn thì hiện tại cô đã ૮ɦếƭ trong sự cố này rồi.
Hắn gọi điện cho Trần Tụy:
“Đã xem qua mấy tấm hình trong đây chưa?”
“Đã xem qua ạ! Hơn nữa tôi còn nhờ người điều tra người phụ nữ đó! Người phụ nữ đó có hình dạng giống lột Đông phu nhân, ngoài ra còn biết làm giả thông tin. Tôi nghe một trinh sát – bạn của Hình Cảnh đang điều tra vụ này nói, đội điều tra X ở Quỳnh Thành đã bí mật điều tra được thông tin này. Nhưng anh ta không biết họ điều động tài liệu này ngoài việc để điều tra chuyên án ςướק máy bay, thì còn một mục đích nào khác. Tóm lại, vụ án này được giao cho đội điều tra X. Hiện tại người ngoài rất khó tiếp cận chân tướng thật của nó. Bạn bè của tôi đã cung cấp tập tài liệu này là bởi vì trước đây người lập hồ sơ này quên chưa hủy.”
Đông Đình Phong yên lặng, trực giác cho hắn biết: Người phụ nữ này khẳng định có thân thế rất lớn.
Đông Đình Phong có thể nấu ăn là từ lúc hắn sống ở nước ngoài, đơn giản vì hắn không muốn bụng mình chịu tội.
Hắn là người kén ăn, đã từng có thời gian hắn vì thỏa mãn khẩu vị của mình lao đầu vào đọc mấy sách hướng dẫn nấu ăn, hi sinh bao nhiêu nguyên liệu mới luyện thành cao thủ như ngày hôm nay, nhưng ngoài con trai ra thì chẳng ai có diễm phúc nếm qua món ăn hắn làm.
Thứ nhất, hắn quá bận.
Thứ hai, hắn cảm thấy mình chưa gặp được người khiến hắn sẵn sàng xắn tay áo, đeo tạp dề nấu cơm.
Bình thường ngay cả hắn ăn cái gì cũng đều là bảo người khác làm.
Hắn thưởng thức qua nhiều của ngon vật lạ, nhưng yêu cầu đối với món ăn vẫn rất hà khắc. Cho nên nhà tổ có đầu bếp mới đều gọi hắn trở về thưởng thức. Ngay cả lão gia cũng rất thích nghiên cứu đồ ăn.
Còn ở vườn Tử Kinh, thật ra hắn cũng thuê một đầu bếp, cho dù mấy năm nay hắn rất ít khi tới nhưng vẫn trả tiền đều đặn.
Hôm nay vì cố ý buông lỏng con người giả mạo kia nên ngoài bảo vệ ra thì hắn đều cho mấy người khác về quê.
Hắn muốn từ từ nghiên cứu người phụ nữ dám cả gan giả mạo vợ hắn.
“Ba, mẹ làm cơm cực kỳ ngon đó!”
Hai tiếng sau, ba món ăn cùng một bát canh được bày trên bàn, nghe con trai hào hứng khen ngợi, hắn cau mày quan sát. Tên nhóc này thừa hưởng khả năng đặc biệt của hắn, đối với thức ăn thì cực kỳ xoi mói.
Có một lần, hai cha con hắn đến đây, thế giới riêng của hai người họ, bởi vì đầu bếp hôm đó bị bệnh không đi làm, hắn liền gọi mấy món đến, nhưng Tiểu Kỳ chỉ ăn vào miếng liền cau có, nhất định không chịu ăn. Cuối cùng người ba như hắn phải đích thân chạy vào bếp.
Đông Đình Phong nếm thử vài miếng, mặc dù nguyên liệu đơn giản nhưng rất vừa miệng, hơn nữa còn giữ nguyên được màu sắc của thực phẩm.
“Tiểu tử ngốc, có mẹ rồi thì có phải muốn cho ba vào lãnh cung không?”
Hắn mỉm cười, tay lắc nhẹ ly rượu vang nghiêng đầu như cười như không, liếc nhìn người phụ nữ không thèm nhìn vào mặt hắn.
Hắn từ nhỏ ăn muỗng vàng, thân phận tôn quý, hơn nữa trời sinh thông minh, bất luận đi đến đâu đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Cho dù ở nước ngoài 2 năm, cởi bỏ lớp áo đẹp đẽ của Đông gia, hắn cũng chỉ là du học sinh bình thường, nhưng nhập học được nửa năm, hắn lại dùng tài năng xuất chúng của mình làm cho ba chữ “Đông Đình Phong” tỏa sáng lấp lánh. Dù rất khiêm tốn nhưng hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác coi thường như vậy, đúng thật là... MỚI MẺ.
“Đâu có! Tiểu Kỳ chỉ nhận xét thật lòng thôi! Ba, lẽ nào ba không cảm thấy ngon sao?” Đông Kỳ thành thật hỏi.
Ninh Mẫn đang gỡ xương cá cho Đông Kỳ, cũng không để ý đến lời bình luận của người khác. Kỳ thực, trước đây cô chỉ quen ăn hàng, nhưng sau khi sinh, con gái cô rất kén ăn nên cô mới vào bếp chiến đấu với mấy món ăn, với tinh thần bách chiến cuối cùng luyện được kĩ năng cao thủ như ngày hôm nay.
“Cũng tạm được!”
Đông Đình Phong đánh giá rất thấp.
Có người lập tức cười khểnh, gắp miếng cá cho con trai, sau đó và một miếng, căn bản cũng không để ý đến hắn, nhưng vẫn không nhịn được, nói ra một câu:
“Nếu không vừa mắt thì không cần miễn cưỡng, thùng rác ở bên kia, cứ tự nhiên.”
Hứ, dám nói đồ ăn cô làm không ngon, cô đồng ý vào bếp là nể mặt Đông Kỳ biết không?
“Ba, xong rồi, ba làm mẹ tức giận rồi! Cứ như thế này có thể sẽ bị đuổi ra khỏi phòng đấy ạ! Đến lúc đó, con không thể giúp ba đâu...”
Tiểu tử kia hai mắt sáng lên mỉm cười xấu xa.
Ừ ha, tối nay họ phải ngủ chung phòng. Đây là giao ước viết rõ trên hợp đồng, hắn cũng muốn xem người phụ nữ này sẽ đối diện như thế nào?
Đông Đình Phong mỉm cười, giống như chẳng có gì tốt đẹp cả, liếc nhìn người phụ nữ đó:
“Không cần con giúp, trên thế giới này chẳng có chuyện gì là ba không làm được. Mẹ con cũng khỏi phải nói... Vợ chồng, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp... Sau này con sẽ hiểu...”
Ninh Mẫn đau khổ khi bị nghẹn lại, ho lên điên cuồng!