Dương Tử Sâm nghe cô nói trong lòng thâm khinh bị, nếu như Dương Tử Hiên có bản lĩnh đó cũng sẽ không hãm hại anh, nghĩ lại năm đó anh có bao nhiêu sơ suất.
Bạch Ngọc Lan còn tính hỏi gì nhưng lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh nên cô không hỏi nữa, lòng lại có chút nhói nhói, nhìn thành quả của mình bị người khác lấy đi thật là không dễ chịu chút nào.
Ngắm lại hôm nay anh có thể mở lòng mình nói cho cô những chuyện này coi như đã có tiến bộ cô cũng không muốn xoáy thêm vào nỗi đau của anh, cái gì cũng phải chậm rãi, dục tốc bất đạt.
Những ngày tiếp theo tâm trạng của Dương Tử Sâm tốt hơn một chút, anh không cáu gắt hay tỏ ra khó chịu như mọi khi nữa có điều ánh mắt anh nhìn cô lại có chút siết chặt.
Bạch Ngọc Lan đang ngồi chăm chú vẽ tranh, cô đắn đo mãi không biết nên vẽ nữ chính thế nào, có nên nghe theo tổng biên phác họa hình ảnh của mình hay không thì cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn anh.
Lúc bốn mắt chạm nhau trái tim cô chợt nảy lên một cái, ánh mắt của anh thật sự nóng bỏng.
“Anh có chuyện gì sao?”
Cô không hiểu ánh mắt của anh có nghĩa gì nên mở miệng hỏi.
Bình thường anh luôn ở trong thư phòng nhưng hôm nay thế nhưng lại ở trong phòng còn ngồi bên cửa sổ cùng cô khiến cô thật sự là bất ngờ thêm vào đó cũng có chút vui vẻ bởi vì anh chịu bước ra ngoài ánh sáng.
“Không có.”
Dương Tử Sâm né đi ánh mắt của cô, lại nhìn ra phía cửa sổ.
Bạch Ngọc Lan thoáng chốc nhìn thấy tai anh có chút ửng đỏ, trong đầu cô chợt lóe, người đàn ông này là đang xấu hổ sao, nhưng mà anh xấu hổ chuyện gì? Đừng nói vì nhìn cô đấy nhé.
Dĩ nhiên Bạch Ngọc Lan chỉ suy nghĩ như vậy thôi chứ cô cũng không tự mình đa tình, cô lại nhìn xuống bản vẽ của mình tiếp tục vẽ, lúc này cô chợt phát hiện ra mình đang vẽ nam chính ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, thế nhưng điều đáng chú ý là khuôn mặt của nam chính hao hao giống với người đàn ông nào đó, anh không phải nhìn bức tranh này mà xấu hổ chứ, anh nhận ra điều gì sao.
Nghĩ vậy cô khụ khụ hai tiếng nói: “Dương Tử Sâm, em có chuyện muốn nói với anh”
Người đàn ông nghe cô hỏi hơi nghiêng đầu nhìn qua, anh khàn giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Em lấy hình tượng của anh để vẽ anh không có ý kiến gì chứ?”
Bạch Ngọc Lan đặt 乃út chì xuống mỉm cười nói.
Cơ thể của Dương Tử Sâm khẽ cứng lại một chút qua một lúc lâu mới thốt ra một chữ: “Không”
Khóe môi của Bạch Ngọc Lan giương rộng ra lại tiếp tục nói: “Tổng biên nói em nên lấy mình làm hình mẫu cho nữ chính, anh nghĩ sao, có đồng ý cho em ở cùng với anh trong một bức họa hay không?”
Giọng nói của cô chứa đầy ý tứ, lại chăm chú nhìn anh, cô chính là cố tình nói như vậy để xem phản ứng của anh thế nào.
Ban đầu anh có vẻ hơi lúng túng sau đó lại nghiêng mặt qua chỗ khác nói: “Tùy cô”
“Nhưng mà sẽ có mấy cảnh ôm hôn anh không để ý chứ?”
Bạch Ngọc Lan ra vẻ nghiêm túc nhưng thực ra là cố ý trêu đùa anh.
Lần này người đàn ông nào đó lại dứt khoát không nói gì, cô lại một lần nữa nhìn thấy mang tai anh đỏ bừng.
Cô lại phát hiện ra một điểm thú vị từ anh, Dương Tử Sâm hóa ra lại dễ xấu hổ như vậy.
Bạch Ngọc Lan lại vui vẻ tiếp tục vẽ, nếu như anh đã đồng ý thì cô cũng không ngại vẽ, phút chốc căn phòng trở nên yên tĩnh nhưng không nặng nề như những lần trước mà có chút hài hòa đến lạ thường.
Qua một lúc cô đã vẽ được một bức tranh nhìn người đàn ông trong tranh cô lại câm bức vẽ lên đi tới chỗ Dương Tử Sâm đưa cho anh nói: “Tặng anh”
Dương Tử Sâm đưa mắt nhìn bức họa, đôi đồng tử có chút giãn ra, người phụ nữ này vậy mà lại vẽ anh, còn vẽ một cách vô cùng chân thật, chính là anh của lúc này, chỉ khác ở chỗ khóe miệng anh có vương nụ cười, còn có, phía dưới có thêm một dòng chữ “Em hy vọng anh sẽ luôn cười vui vẻ mỗi ngày””Thế nào, anh có thích không?”
Dương Tử Sâm không nói gì chỉ là hai tay lại nắm chặt thành xe lăn, trong lòng anh có cái gì đó đang sôi sục.
Bạch Ngọc Lan ban đầu không có ý định vẽ anh nhưng nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của anh ngôi trên xe lăn bàn tay của cô lại không tự chủ cứ thế khắc họa hình ảnh của anh.
“Dương Tử Sâm anh biết không bộ dáng điềm tĩnh này của anh rất có sức hút, anh vốn dĩ nên là như vậy, lúc trước em rất khâm phục vào tài năng của anh, tuy anh rất ít xuất hiện trên báo nhưng chỉ cần nhìn anh một lần thôi em cũng dễ dàng phác họa ra anh.”
Những lời này cô cũng không phải nói dối, ai bảo dáng vẻ của anh bắt mắt người nhìn như vậy.
Nghe được những lời này Dương Tử Sâm lại chìm vào suy tư, lúc trước anh không phải người dễ kích động làm chuyện gì cũng dùng lý trí, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh, thế nhưng từ ngày anh trở nên tàn phế điều này đã đả kích đến tinh thân của anh rất nhiều khiến anh không cách nào bình tĩnh được nữa.