“Đúng vậy, dù chỉ nhìn thấy mặt một lần trong hôn lễ nhưng tớ nhớ rất rõ, chính là cô ta nha, sao cô ta lại ở đây nhỉ?”
Người bạn bên cạnh Cao Kỳ Anh thắc mắc.
Riêng cô ta chỉ nhìn bóng dáng của Bạch Ngọc Lan tìm tòi nghiên cứu, không tính đả động đến cô nhưng người bạn bên cạnh lại có chút hiếu kỳ nói: “Chúng ta qua hỏi chuyện cô ta chút đi, xem cô ta sống với kẻ phế nhân có vui không?”
Cao Kỳ Anh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến chỗ Bạch Ngọc Lan, cô gái kia lại giả vờ ᴆụng vào cô sau đó vội vàng nói: “Ôi, tôi xin lỗi, tôi đi nhanh quá không kịp để ý, cô có sao không?”Bạch Ngọc Lan nhìn hai người trước mặt chỉ nhàn nhạt trả lời: “Không sao”
Lúc tính rời đi thì cô gái đó la lên: “Aiya, cô đây có phải là vợ của Dương đại thiếu gia hay không?”
“Là tôi, cô có chuyện gì sao?”
Bạch Ngọc Lan nghỉ ngờ nhìn hai người, cô cũng không cho rằng cú ᴆụng chạm lúc nãy của cô gái này là vô tình, nói đúng hơn là cố ý.
“Tôi gặp cô một lần ở lễ cưới nên có chút ấn tượng, cô đúng là người phụ nữ đáng thương mà.
Tôi nhìn cô bề ngoài cũng không đến nỗi nào vậy mà phải gả cho một người tàn tật thật là đáng tiếc.
Phải rồi, Dương đại thiếu gia về phương diện ấy vẫn được chứ hả, nếu không được nữa cô đúng là thảm”
Cô gái không ngừng huyên thuyên, lại còn không ngừng ra vẻ tội nghiệp Bạch Ngọc Lan.
“Anh ấy trên cả mong đợi của tôi, đã phiền cô phải quan tâm rồi”
Bạch Ngọc Lan không lạnh không nhạt nói.
“Sao cơ”
Lời của Bạch Ngọc Lan khiến cô gái kia cứng họng không nói được câu nào, một phút sau mới lẩm bẩm: “Một kẻ tàn tật thì có gì mong đợi chứ, cũng không thể đứng lên được.”
“Cô nói sai rồi, gả cho anh ấy tôi cảm thấy rất may mắn.
Nếu nói đến đáng tiếc tôi thấy kẻ nào bỏ rơi anh ấy sau này mới hối hận đó, anh ấy chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất”
“Gô đang nói chuyện cười sao, hoàn mỹ, lần đầu tiên tôi biết đến kẻ tàn tật lại là kẻ hoàn mỹ đấy, ha ha ha, mắc cười ૮ɦếƭ đi được.”
Bạch Ngọc Lan chẳng quan tâm đến nụ cười khoa trương của cô ta, có thể trong mắt người khác anh đầy khiếm khuyết nhưng trong mắt cô, đàn ông cả đất nước này cũng không ai sánh bằng anh.
Cơ sở là không có một người đàn ông thứ hai nào trong vòng ba năm lại có thể vực dậy một tập đoàn sắp phá sản khi trong tay không còn gì.
Năng lực của anh thật sự là kinh người, bọn họ chỉ nhìn vẻ ngoài lại không nhìn cái tiềm ẩn bên trong của anh cô mới lười nói chuyện với kẻ thiển cận.
Bạch Ngọc Lan muốn đẩy xe đi thì bị cô ta giữ lại: “Nói thật đi, cô đang rất đau khổ khi phải gả cho anh ta phải không? Cô không cần dối lòng, tôi nghe nói tính tình anh ta không được tốt lắm, có đánh cô không hả?”
“Gô rảnh rỗi thì đi tẩy não đi đừng ở đây quan tâm đến chuyện của người khác”
Bạch Ngọc Lan có chút mất kiên nhẫn.
“Này, cô nói ai tẩy não hả, làm sao tôi phải tẩy não, cùng là phụ nữ với nhau tôi đang đồng cảm cô đấy cô nên cảm ơn tôi mới đúng.”
Cô gái kia bĩu môi.
“Bạch Ngọc Lan tôi trước nay không cân ai đồng cảm, nhất là với người thiển cận thì càng không cần”
“Thiển cận, cô đang nói tôi sao?”
Cô gái không tin chỉ vào mình.
“Là cô tự chỉ mình tôi cũng chưa có nói, cô về nhà tự suy xét đi, ở đây là siêu thị đừng cản đường người khác mua hàng”
Bạch Ngọc Lan không khỏi nhắc nhở lại nhanh chóng đẩy xe đi mặc kệ cô gái còn ngơ ngác.
Đợi đến khi cô ta phản ứng lại muốn chửi cô mấy câu thì người đã không thấy đâu nữa.
“Cậu nghe thấy cô ta chửi mình không, con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt cô ta là ai mà nói mình thiển cận rồi tẩy não chứ hả, chính cô ta mới phải tẩy não đó, xì, còn nói cái gì kẻ tàn phế hoàn mỹ, điên rồi cô ta bị điên rồi ”
Cao Kỳ Anh không nghe thấy bạn thân mình nói gì tầm mắt trở nên xa xăm, cô ta chỉ nhớ đến câu nói lúc nãy của Bạch Ngọc Lan kẻ nào bỏ rơi Dương Tử Sâm sẽ phải hối hận, người phụ nữ đó là đang nói đến cô ta sao? Không thể nào, bọn họ cũng đâu quen biết nhau, có lẽ do cô ta đa tâm chăng, thế nhưng ánh mắt của người phụ nữ kia rõ ràng là nhìn cô ta.
Đúng, không thể sai được.
Trong lúc Cao Kỳ Anh suy nghĩ vấn đề này thì Bạch Ngọc Lan đã thanh toán xong, cô ra khỏi siêu thị thì trời có mưa lất phất cũng may taxi cô gọi đã đến kịp lúc.
Lúc này ở nhà họ Dương Dương Tử Sâm đang xem tư liệu vẽ Bạch Ngọc Lan càng xem hai hàng lông mày rậm rạp của anh càng níu chặt.
Hóa ra cô chỉ là đứa con gái ngoài giá thú của Bạch Chấn Hưng, cô có một người mẹ ruột đang làm công nhân ở một xưởng may bản thân cô lại là một họa sĩ vẽ truyện tranh tự do.
Hơn hai mươi tư năm cô không dính líu gì đến nhà họ Bạch, mà bọn họ cũng coi như cô không tôn tại, vậy mà đùng một cái Bạch Chấn Hưng lại nhận lại cô, điều đó nói lên cái gì? Anh không phải kẻ ngu mà không suy nghĩ được, không ngoài dự đoán là có liên quan đến việc gả cho anh.
“Có tra ra được cô ta vì sao gả cho tôi không?”
Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
“Cái này cậu nói gấp quá tôi chỉ mới kịp tra thân phận của cô ta chưa kịp tra mấy cái khác”
Tiểu Khải gãi gãi đầu nói.
“Tiếp tục tra đi”
Dương Tử Sâm phân phó lúc này điện thoại của anh lại reo lên.
Từ lâu đã không có ai gọi điện cho anh, lúc này đột nhiên có cuộc gọi đến làm anh có chút sững sờ.
Mãi đến khi cuộc gọi thứ hai đến anh mới nghe máy.
“Là ai?”
Giọng nói trầm thấp của Dương Tử Sâm vang lên.
Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng anh có chút vui mừng, cô còn tưởng là Tiểu Khải bắt máy.
Không để anh đợi lâu có nói: “Là em đây, em về đến nhà nhưng trời lại mưa, anh có thể gọi Tiểu Khải hay ai đó mang ô đến cho em được không?”
Dương Tử Sâm nghe vậy nâng tay lên kéo rèm che liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đang mưa.
Từng giọt từng giọt tạt vào cửa kính, anh lại nhìn vào điện thoại trâm ngâm một chút lại tắt máy.
“Tiểu Khải, mang ô ra cổng”
“Vâng, thiểu gia.”
Bên kia không nghe thấy anh trả lời cô lại nhìn điện, không biết anh đã cúp từ lúc nào rồi.
Cô thở dài một hơi, người đàn ông này dù mang hay không cũng phải nói một tiếng chứ sao lại cúp như vậy, bảo cô phải làm sao.