Bạch Ngọc Lan giãn lông mày, cô còn tưởng là chuyện gì hóa ra là cái này, mẹ cô thật là…
làm cô hú hôn một phen.
“Chuyện nhỏ mà mẹ, hai mẹ con mình cùng đi mua không phải là xong rồi sao.”
“Con mới tới thì nghỉ ngơi đi để mẹ đi một mình là được rồi”
Bà Lệ có vẻ xót con.
“Con không sao, con muốn đi với mẹ.
Lâu rồi chưa ra chợ, con muốn ăn chè hạt sen của bà Năm, mẹ cho con đi cùng nhé.”
Bạch Ngọc Lan ôm cánh tay mẹ mình nũng ru.
“Muốn ăn thì mẹ mua về cho ăn cần gì ra chợ cho chật đường ra.
Bà Lệ nói.
“Chủ yếu là con muốn ở cùng mẹ nhiều hơn, buổi chiều con phải về rồi ”
Nghe vậy bà Lệ cũng không cản cô nữa, bà cũng muốn ở cùng con gái nhiều hơn.
Vừa ra chợ Bạch Ngọc Lan liền đến tiệm bà Năm ăn chè, bà Lệ thấy vậy liền nói: “Con ăn chè rồi lát nữa sao ăn cơm mẹ nấu đây?”
“Mẹ yên tâm con ăn chè rồi vẫn có thể ăn hết cơm mẹ làm”
Bạch Ngọc Lan vỗ иgự¢ nói.
“Con bé này chỉ biết dẻo miệng, thế con ở đây ăn đi mẹ ra hàng thịt mua chút thịt ba chỉ rồi quay lại”
“Mẹ ăn với con rồi hai mẹ con mình cùng đi”
“Chờ con ăn xong sợ là thịt bị người ta mua hết rồi.
Mẹ đi một lát thôi rồi quay lại với con”
Bạch Ngọc Lan nghĩ cũng đúng, ở đây hàng thịt là đắt hàng nhất bởi vì cô Lan bán vừa rẻ vừa tươi ngon, ai cũng tranh nhau mua.
“Vậy cũng được, mẹ đi nhanh một chút nhé.”
Bà Lệ vừa đi bà Năm cũng mang hai chén chè ra, ngó ngó một chút bà ấy lại hỏi: “Mẹ mi đi đâu rồi?”
“Mẹ cháu đi mua thịt rồi ạ, bà ấy sợ hết hàng.”
Bạch Ngọc Lan cười nói, thấy chè lại sáng cả hai mắt.
Bà Năm nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa lại nói: “Mi dạo gần đây đi đâu lại không đến chỗ ta ăn chè nữa, hay là chê bà già này nấu không ngon nữa.”
“Nào có chứ, chè của bà Năm vẫn là ngon nhất, cháu gần đây bận rộn quá nên không ra ngoài được thôi.”
Bạch Ngọc Lan đại khái giải thích.
“Hừ, nói vậy còn nghe được.”
Bà Năm hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này lại có người đến mua chè bà ấy không thể nói chuyện với cô nữa.
Bạch Ngọc Lan chưa ăn ngay mà chờ mẹ cô về cùng ăn, trong lúc chờ đợi cô lại lấy điện thoại ra nghịch, mở zalo ra tính lướt lướt xem có gì mới mẻ lại quên mất ở đây không có wifi mà cô cũng không đăng ký 3G.
Đang tính cất điện thoại thì nhớ đến Dương Tử Sâm, anh có ăn chè không nhỉ? Bạch Ngọc Lan có một thói quen lúc ăn cái gì ngon sẽ nhớ đến người thân, lúc trước là mẹ cô, lúc này lại có thêm Dương Tử Sâm.
Khoan đã, người thân, từ khi nào cô đã xem anh là người thân của mình rồi? Bạch Ngọc Lan phút chốc sửng sốt nhưng rất nhanh lại suy nghĩ đến cô đã xem anh là chồng thì xem anh là người thân có là gì.
Nghĩ vậy cô lại tìm trong danh bạ gọi cho Dương Tử Sâm, không biết anh thấy số lạ có nhấc máy không nhỉ? Trong lúc cô suy nghĩ điều này thì bên kia có người nhấc máy: “Alo?”
Giọng nói này không phải của Dương Tử Sâm, cô suy đoán nói: “Cậu là Tiểu Khải sao?”
“Đúng vậy, cô là ai?”
“Vợ của đại thiếu gia nhà cậu”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
Bên kia chợt im lặng, Bạch Ngọc Lan không nhìn cũng đoán được sắc mặt của cậu ta lại hỏi: “Đây là điện thoại của cậu hay thiếu gia nhà cậu?”
“Của thiếu gia”
Tiểu Khải trả lời.
“Anh ấy đâu rồi, sao cậu lại cầm điện thoại của anh ấy?”