Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật - Chương 54

Tác giả: Sư Tử Bạch

Bạch Ngọc Lan lại từ tốn nói: “Thứ nhất việc tôi gả cho Dương đại thiếu gia không liên quan gì đến anh nên tôi không nhất thiết phải trả lời câu này, thứ hai tôi không bắt anh phải chờ tôi ngay từ đầu tôi đã nói anh rồi hai chúng ta không thể nào có kết quả, anh còn điều gì muốn hỏi?”
Nghe cô phũ phàng nói vậy Đào Từ Duy có chút bất cam, hai tay siết chặt mím môi nói: “Anh không đồng ý em gả cho tên đó, nếu anh ta là một người lành lặn anh có thể dẫn lòng buông tay em nhưng anh ta là một kẻ tàn phế, cả đời phải ngồi xe lăn, không thể nào chăm sóc cho em được sao có thể gả cho anh ta chứ, rồi sau này em sẽ khổ”
Không hiểu sao nghe người khác nói Dương tử Sâm là kẻ tàn phế trong lòng Bạch Ngọc Lan vô cùng khó chịu, anh chỉ không thể đi được thôi toàn bộ thế giới có cần quay lưng lại với anh như vậy không? Hết người hầu, người nhà lại đến người ngoài tỏ ra chê bôi, khinh thường anh cô nghe còn tức giận huống chỉ là anh.
Cứ nghĩ đến gần năm nay anh phải nghe không ít lời chỉ trích, dèm pha của mọi người là cô liền thấy đau lòng, không phải là đồng cảm nữa mà là đau lòng, thực sự đau lòng cho người đàn ông này, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cánh tay đầy vết sẹo của anh, cô biết anh đau lắm nhưng lại không nói, có lẽ anh cho rằng anh có kêu đau cũng không ai quan tâm đến.
Lúc anh còn là một tổng tài cao ngạo, đầy quyền uy thì người người bu bám lấy anh đàn ông nịnh hót, đàn bà quấn quanh, kẻ tung người hứng, chào đón tung hô anh vô cùng nồng nhiệt bây giờ khi anh ngồi trên xe lăn thì hết người này đến người khác buông lời khinh chê, dè bỉu, thật sự không công bằng mà.
Một người ưu tú, xuất sắc như anh tại sao rơi vào cảnh này chứ, cô thấy bức xúc thay anh lại mặt lạnh nhìn người trước mặt nói: “Tôi gả cho ai là quyền tự do của tôi không cần anh phải đồng ý, lại nói bây giờ tôi đã gả cho Dương Tử Sâm rồi cũng tức là vợ của anh ấy, tôi ghét nhất nghe người khác nói chồng tôi là kẻ tàn phế, phiền anh chú ý ngôn từ đừng nói hai từ này trước mặt tôi nếu không tôi sẽ không nể nang gì đâu”
“Ngọc Lan, lẽ nào em là nguyện ý gả cho anh ta, không đúng, em bị ép buộc đúng không, anh nghe nói em là con gái ngoài dã thú của chủ tịch Bạch, là ông ta ép em phải không?”
Hắn thà tin như vậy còn hơn tin cô nguyện ý gả cho một người tàn phế.
“Trước giờ không ai có thể ép buộc tôi, quyết định gả cho Dương Tử Sâm là do tôi cam tâm tình nguyện”
Bạch Ngọc Lan kiên định nói.
“Anh không tin, ai lại nguyện ý gả cho một tên tàn phế chứ”
Đào Từ Duy liên tục lắc đầu.
Bạch Ngọc Lan lại một lần nữa nhíu mày lạnh lùng nói:”Đào Từ Duy, tôi nhắc lại một lần nữa, đừng có nói chồng tôi tàn phế trước mặt tôi, trong lòng tôi anh ấy luôn hoàn mỹ.”
Đúng vậy dù Dương Tử Sâm có thế nào thì anh vẫn là anh, người đàn ông tài trí hơn người, không ai có thể sánh bằng, không hiểu sao Bạch Ngọc Lan lại có suy nghĩ này.
Đào Từ Duy có chút sửng sốt khi cô có phản ứng lớn như vậy hắn lại cười chua xót, “Hoàn mỹ sao, hóa ra trong lòng em anh còn không bằng một người ngồi xe lăn sao.”
“Tôi chỉ có thể nói mỗi người có một ưu thế riêng tùy cách suy nghĩ của từng người, anh cũng không cần phải đem mình so sánh với người khác, huống chi chuyện tình cảm không phải dựa vào ai hơn ai mà còn phải dựa vào trái tim mách bảo”
“Nói vậy em thích Dương đại thiếu gia kia sao?”
Đào Từ Duy đột nhiên hỏi, hắn lại cảm thấy không có khả năng này.
Bạch Ngọc Lan nghe câu hỏi này có chút đăm chiêu, nếu như lúc trước cô có thể khẳng định cô không thích anh, cô có biết gì vẽ anh đâu mà thích nhưng lúc này cô lại có chút không rõ lòng mình, tiếp xúc với anh mấy ngày nói thích thì quá sớm trái tim cô không dễ lay động như vậy còn nói không thích vậy thì cảm giác đau lòng anh từ đâu mà ra, lẽ nào chỉ vì anh có hoàn cảnh giống cô lúc trước nên cô sinh lòng đồng cảm sao? Có điều đồng cảm cùng lắm cô chỉ cảm thấy tội nghiệp đáng thương anh thôi sao lại tự dưng sinh ra cảm giác đau lòng chứ, không đúng chút nào, trong phút chốc Bạch Ngọc Lan có chút rối loạn.
Người đàn ông đối diện nhìn biểu hiện của cô càng thêm khẳng định cô không phải thích Dương đại thiếu gia kia vậy là hắn vẫn còn cơ hội.
Đào Từ Duy nghĩ như vậy trong lòng có chút vui vẻ lên tiếng: “Anh biết mà em không thích anh ta đúng không, Ngọc Lan, em không cần phải miễn cưỡng ở cùng anh ta, nếu em muốn ly hôn anh sẽ làm luật sư đại diện cho em”
Bạch Ngọc Lan đang suy nghĩ lại nghe người đàn ông đối diện kích động nói như vậy cô có chút lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi đã kết hôn thì không có ý định ly hôn”
Bất kể cô có thích Dương Tử Sâm hay không thì cô cũng đã là vợ anh rồi đây là sự thật không thể thay đổi.
Phút chốc nụ cười trên mặt người đàn ông cứng đờ.
Lại qua hai ngày sau Bạch Ngọc Lan đã có mặt ở Paris, Pháp.
Theo lời của ông Dương, ông đã đưa cô và Dương Tử Sâm đến Pháp tái khám chân anh, bọn họ đi từ tối hôm qua đến nơi là sáu giờ sáng, vào trong khách sạn ăn sáng nghỉ ngơi một chút lại đến bệnh viện.
Lúc này cô lại đang đứng trước một cửa sổ kính trên tầng mười của một bệnh viện, qua cửa kính cô có thể thấy Dương Tử Sâm được một ông bác sĩ khám chân, ông ta đang nói cái gì đó khuôn mặt anh có chút tối sầm, tuy ở khá xa nhưng cô có thể nhìn thấy lông mày anh nhíu lại bên cạnh anh là ông Dương, khuôn mặt già nua của ông ấy cũng tỏ vẻ rũ rượi, nhìn là biết tình hình tệ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc