Bên trong nhà Lưu Hồng nhìn cảnh này mà sợ hãi, cô ta vội vàng lên lầu thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi đây, dường như sợ người bị bắt tiếp theo là mình.
Chân trước bà Xuân và quản gia vừa bị bắt đi chân sau Lưu Hồng cũng lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Dương, dự tính của cô ta muốn quay về Pháp, không dính dáng gì nơi đây nữa.
Thế nhưng chiếc xe Ferrari màu đỏ đi chưa được bao xa lại bị một chiếc xe màu đen bóng loáng chặn lại, trên xe có hai người đàn ông bước xuống đi dần về chiếc xe của cô ta.
Phút chốc cửa xe của cô ta được người gõ cửa Lưu Hồng sợ đến mức nép mình lại, không dám động đậy.
“Mở cửa, nếu không đừng trách tao đập xe của mày”
Một tên mặt sẹo gõ cửa liên tục bên ghế lái của Lưu Hồng.
“Các anh, các anh là ai?”
Lưu Hồng lắp bắp hỏi, chuyện ban nãy đã khiến cô ta sợ đến mất mật thêm chuyện này nữa cô ta đã tím tái mặt mày.
“Chúng tao là người của chủ tịch Hạng, anh trai mày dám lừa ông chủ của chúng tao mày là em gái của nó thì phải thay nó trả”
Tên kia nhe răng nói.
“Không, chuyện này không liên quan đến tôi, tha cho tôi, tha cho tôi”
Lưu Hồng xích qua ghế bên cạnh, lại nghe một tiếng “Rầm”
Cửa xe bên đó đã bị người đập, phút chốc Lưu Hồng bị lôi ra, tên bên cạnh vác cô ta lên vai đưa lên chiếc xe bóng loáng kia.
Lưu Hồng dãy dụa la hét cũng vô ích, cô ta không có khả năng phản kháng, đã từng trải qua sự dày vò của Hạng Ngạo nên sợ càng thêm sợ.
Phía xa nhà họ Dương nhìn chiếc xe cảnh sát chở bà Xuân và quản gia đi người phụ nữ trung niên thở nhẹ một hơi: “Cuối cùng cũng có thể khiến họ trả giá”
Năm đó vụ tai nạn của chị bà là Thẩm Anh hoàn toàn không phải do tai nạn ngẫu nhiên mà là bà Xuân đã sắp đặt mọi chuyện, bà ta ngày ngày lén cho Thẩm Anh uống một loại thuốc làm tê liệt thần kinh nên ngày đó Thẩm Anh lái xe tỉnh thân mơ màng đã ᴆụng phải một chiếc xe tải đi ngược hướng dẫn đến tử vong một cách thương tâm.
Cảnh sát không điều tra ra được chuyện này nên kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng Thẩm Huyên lại không tin nghĩ có uẩn khúc nên đã nhờ Finn, cũng là chồng bà kết hợp điều tra Lưu Xuân mới tình cờ phát hiện mọi chuyện là một tay bà ta sắp đặt.
Ngày đó không có chứng cứ xác thực nên không thể buộc tội Lưu Xuân nhưng qua mẩy năm Finn đã tìm ra tên bác sĩ đã kê đơn cho chị bà đồng thời bà cũng tìm được người hầu năm xưa đã bị bà Xuân mua chuộc bỏ thuốc vào nước uống hằng ngày của chị bà, có hai người này làm chứng bà ta không thể thoát tội này.
Thực ra mà nói chỉ một vụ âm mưu hãm hại Dương Tử Sâm thôi cũng đủ để bà ta đi tù nhưng Thẩm Huyên lại muốn làm sáng tỏ vụ năm đó, đã trả giá thì phải trả giá hết tội lỗi đã gây ra.
“Vậy chúng ta đã có thể trở về chưa, vợ yêu?”
Finn nhìn vợ chìm đắm trong suy nghĩ khuôn mặt trầm buồn liên lên tiếng hỏi, ông ấy nói nhà chính là nhà bên Pháp.
Thẩm Huyên tựa vào vai chồng mình khẽ khàng nói: “Đợi tham dự đám cưới của Tử Sâm xong chúng ta sẽ về, lần trước phá hỏng đám cưới của thằng bé em cũng phải bù lại chứ”
“Em đó, thật biết dày vò bọn chúng”
Finn thở ra một hơi nói.
“Không tính là dày vò, tình yêu phải vượt qua giông bão mới bền vững không phải sao, với lại Tử Sâm cũng cần thời gian chữa chân, em biết ước muốn của thằng bé, nó muốn được nắm tay vợ nó đi vào thánh đường hơn là ngồi xe lăn, em đến lúc đó không phải là vừa lúc sao?”
Thẩm Huyên nháy mắt nói.
“Em thật là, thế nào cũng có thể nói được”
Finn yêu chiều nói lại hôn lên má vợ mình một cái.
Lúc này Bạch gia cũng diễn ra một tình cảnh bắt người tương tự, Bạch Ngọc Châu vì cấu kết với Dương Tử Hiên hãm hại Bạch Ngọc Lan nên cũng được cảnh sát ghé thăm và đưa đi.
Biệt thự ngoại ô.
Bạch Ngọc Lan ra đến cửa thì bị hai vệ sĩ trước mặt chặn lại không cho cô rời đi, bọn họ đối diện với nhau Bạch Ngọc Lan mặt lạnh như băng quát lớn: “Tránh ra”
Một người cung kính nói: “Thưa cô, cô không thể rời khỏi đây, thiếu gia đã căn dặn chúng tôi..”
Tên kia chưa kịp nói hết Bạch Ngọc Lan lạnh lùng ngắt lời: “Thiếu gia của các ngươi à, nói cho các người biết thiếu gia các người cũng phải nghe lời tôi huống chỉ là các người, mau tránh ra cho tôi”
Hai vệ sĩ toát cả mồ hôi, bọn họ chỉ nghe lời căn dặn của thiếu gia canh chừng Bạch Ngọc Lan cẩn thận không để cô đi lung tung, bọn họ đâu dám làm trái.
“Cái này, chúng tôi, chúng tôi không có lệnh của thiếu gia không thể để cô rời đi được” một tên vẫn can đảm nói.