Ông Dương nhất thời không biết phải nói thế nào, cũng không thể nói được mấy câu hứa hẹn với hai ông cháu trước mặt.
Cao Kỳ Anh lại nhìn sang Bạch Ngọc Lan cầu giúp đỡ, nhận được ánh mắt tha thiết của người bên cạnh Bạch Ngọc Lan thở dài trong lòng lại nói: “Tôi thấy ông nội nói có phân đúng, chúng ta cứ phải hỏi Dương Tử Hiên trước, nếu cô muốn ly hôn với hắn cũng phải có lý do chính đáng trước tòa.”
Nghe vậy Cao Kỳ Anh cũng hiểu liên buồn râu gật đầu, chuyện này tạm thời dừng ở đây, nó không ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của Bạch Ngọc Lan nên cô vẫn cảm thấy thoải mái nhưng ba người còn lại ai cũng có một tâm trạng nặng nề.
Mà lúc này trong bệnh viện Dương Tử Hiên đã được băng bó xong, bác sĩ nói hắn bị gãy xương bả vai, có thể phải tĩnh dưỡng mấy tháng.
Nhìn cánh tay băng bó của mình Dương Tử Hiên hận Dương Tử Sâm đến nghiến răng nghiến lợi, tên tàn phế đó dám làm hẳn ra nông nỗi này, hắn sẽ không bỏ qua.
Bà Xuân chạy đến nơi nhìn thấy con mình mà không khỏi òa khóc lên: “Hu hu hu, con ơi là con, tại sao con lại ra nông nỗi này, mau nói cho mẹ nghe.”
“Mẹ, đừng khóc nữa, con đang đau đầu mẹ yên lặng một chút được không, con bị thể này chính là do Dương Tử Sâm, con muốn anh ta phải ૮ɦếƭ.”
Dương Tử Hiên nhấn mạnh từ “૮ɦếƭ”
đáng lẽ ra năm đó anh ta phải nên ૮ɦếƭ rồi, vậy mà vẫn may mắn tránh được cái ૮ɦếƭ, thế nhưng hôm nay hắn tuyệt đối không để Dương Tử Sâm sống nữa.
“Tử Hiên, con nói vậy là có ý gì, Dương Tử Sâm làm sao có thể làm gãy tay con?”
Bà Xuân nóng hết ruột gan hỏi, trong lòng cũng hận Dương Tử Sâm đến xương tủy.
“Chuyện này không quan trọng, mẹ, chúng ta nên bàn kế hoạch làm sao có thể Gi*t ૮ɦếƭ anh ta, kế hoạch của con đã bị anh ta phá hủy, dự án bên Pháp cũng bị ngưng trệ, nếu tiếp tục như vậy dự án sẽ bị đóng băng, công ty con nỗ lực lâu nay sao có thể nói ngưng là ngưng.”
Dương Tử Hiên nghiến răng nói.
“Vậy Tử Hiên, con, con muốn làm thế nào?”
Bà Xuân tuy không hiểu gì về mấy dự án mà Dương Tử Hiên nói nhưng nghe con trai nói có vẻ nghiêm trọng như vậy bà ta cũng sốt ruột theo.
Dương Tử Hiên lại cười gắn một tiếng nói: “Một năm trước làm thế nào bây giờ chúng ta lại làm như thế.”
“Lẽ nào con lại muốn…”
Bà Xuân mở to mắt, lại nói: “Nhưng mà liệu nó có trúng kế không?”
“Không, chúng ta dùng cách cũ nhưng kế hoạch sẽ khác, mẹ yên tâm, cứ để con lo.”
Trong lúc căm hận Dương Tử Hiên đã vạch ra một kế hoạch mà hắn cảm thấy là cô cùng hoàn hảo.
Bà Xuân thấy con trai mình đã có dự tính trong lòng lại nói sang chuyện khác: “Tử Hiên, mẹ có chuyện muốn hỏi con, có phải con với Hồng đã xảy ra quan hệ vượt mức cho phép rồi không?”
Dương Tử Hiên nhíu mày: “Sao mẹ lại hỏi vậy?”
“Con cứ trả lời mẹ đi, giữa mẹ con chúng ta còn cần giấu diếm sao?”
Bà Xuân có chút oán trách, bà không hy vọng điều này xảy ra.
“Đúng vậy.”
Dương Tử Hiên gật đầu không né tránh hay giấu diếm.
“Sao, sao con có thể làm ra loại chuyện đó, Lưu Hồng là em gái của con, con có biết hay không?”
Bà Xuân phản ứng vô cùng kịch liệt, cứ như đây là chuyện kinh thiên động địa nào đó.
Dương Tử Hiên lại chẳng quan tâm nói: “Cũng không cùng máu mủ, mẹ lo cái gì”
“Con, con…”
Bà Xuân xém chút té khỏi mặt đất, Dương Tử Hiên bị chuyện kia làm cho điên đầu nên không quan tâm đến phản ứng khác lạ của bà Xuân, cuối cùng vẫn là bà ta trấn định lại nói: “Lưu Hồng, Lưu Hồng là, là em gái ruột của con, không phải em gái nuôi như con nghĩ.”
“Mẹ nói cái gì?”
Lần này đến lượt Dương Tử Hiên kích động.
“Năm con tám tuổi mẹ lầm lỡ với một người đàn ông lạ có Lưu Hồng, mẹ không dám cho ba con biết nên đã lén lút sinh ra nó rồi đưa tiên cho một người quen nuôi hộ, đến khi nó mười hai tuổi mẹ lại nhận nó về nhưng chỉ dám nhận là con gái nuôi.”
Bà Xuân kể lại bí mật chôn giấu trong lòng.
Dương Tử Hiên có chút sốc, lại hỏi: “Mẹ nói thật?”
“Đương nhiên nói thật, mẹ định sau khi con lấy được mọi thứ của nhà họ Dương sẽ nhận lại Lưu Hồng không ngờ con với con bé lại… Con ơi là con, con có biết con bé đã có thai rồi không, mà cái thai này lại là…Trời ơi, con nói mẹ phải làm sao?” Bà Xuân liên tục vỗ иgự¢ khóc lóc, nếu biết có ngày này bà đã sớm nói chuyện với Tử Hiên rồi.