Lê Phương cũng biết Ngọc Lan đang giúp mình liền theo cô đóng kịch, giả vờ ho khan mấy tiếng: “Chẳng phải cậu nói bữa tiệc tối nay rất quan trọng với cậu sao tớ biết cậu không rành chọn đồ, là bạn thân của cậu cho dù tớ có năm liệt ra giường cũng phải chạy tới đây giúp cậu, Ngọc Lan, tối nay cậu nhất định phải tỏa sáng đấy, thế mới không uổng công tớ đến đây một chuyến.”
Lương Thần nhìn hai người phụ nữ trước mặt ra sức diễn anh chỉ đứng ở một bên xem, người bên cạnh anh lại quay đầu qua chỗ khác cả người run rẩy.
Bạch Ngọc Lan nhìn sơ qua biểu hiện khoa trương của người đàn ông kia cùng thần sắc thờ ơ của người đàn ông trước mặt liên biết bọn họ không tin rồi.
Cô thở ra một hơi lại nhún vai với Lê Phương một cái ngầm nói, tớ đã cố gắng hết sức rồi.
Lương Thần nhìn đồng hồ, dường như không muốn ở lại xem diễn nữa anh ta nhìn Lê Phương nói: “Đi thôi.”
“Đi, đi đâu, mà tôi vì sao phải đi theo anh?”
Lê Phương kinh ngạc hỏi.
“Quay về bệnh viện.”
Lương Thân nhàn nhạt nói ra bốn chữ sau đó cất bước rời đi, người đàn ông bên cạnh anh ta dường như đã qua cơn kích thích liên nhìn Lê Phương nói: “Bác sĩ Lương, cô ૮ɦếƭ chắc rồi.”
“Bác sĩ Hoài, tôi hỏi anh, các anh đến đây từ lúc nào đã nghe được những gì rôi?”
Hiển nhiên Lê Phương cũng quen biết người đàn ông này.
“Ài, tôi nói bác sĩ Lê số cô cũng xui quá, cô nói xấu sếp nhiều như vậy anh ta nghe không sót một chữ, tôi thay cô đổ mồ hôi.”
Người đàn ông không nhanh không chậm nói.
“Xong rồi, xong rồi, cuộc đời của tôi xong rồi.”
Lê Phương vò daafua bứt tóc.
Người đàn ông lại lên tiếng nhắc nhở: “Cô còn không đuổi theo trưởng khoa Lương là xong đời thật đấy.”
“A, sao số tôi lại khổ thế không biết, bình thường tôi ăn ở tốt lắm mà có làm việc ác gì đâu sao ông trời lại cho tôi rơi vào cảnh này chứ.”
Lê Phương khóc không ra nước mắt lại đau thương nhìn Bạch Ngọc Lan.
“Tớ đi ra pháp trường đây, Ngọc Lan, nếu tớ ૮ɦếƭ thật cậu phải nhớ thắp nhang đốt cho tớ đấy nhé.”
Lê Phương đau thương nói.
Bạch Ngọc Lan chán nản nói: “Được, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Cậu nghĩ tớ ૮ɦếƭ thật sao?”
Lê Phương khóc không ra nước mắt.
Bạch Ngọc Lan lắc đầu: “Là cậu nói không phải tớ nói.”
“Không phải đơn điệu mà là vô cùng đơn điệu, giới nhà giàu nhìn cô như vậy chỉ thấy cô quê mùa.”
Cao Kỳ Anh thẳng thắn nói.
Bạch Ngọc Lan không quan tâm hình tượng của mình nhưng không thể không quan tâm đến hình tượng của Tử Sâm, cô dù gì cũng là vợ anh nếu ăn mặc không lên nổi mặt bàn anh khẳng định sẽ bị người chỉ trỏ.
Cô lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: “Được, vậy mượn dùng của cô một chút.”
“Lên phòng tôi đi.”
Cao Kỳ Anh lại quay đầu lên cầu thang.
Bạch Ngọc Lan không nghĩ bộ trang sức mà Cao Kỳ Anh đưa cho mình là kim cương chính hiệu, kiểu cách thiết kế vô cùng đặc biệt, cũng như bộ trang sức bình thường khác có vòng cổ, bông tai và lắc tay.
Cô có hơi chần chừ hỏi: “Cô chắc là đưa cho tôi chứ?”
“Ừm, tôi cũng không thiếu một bộ này, lại nói cô là đại thiếu phu nhân lại không có một bộ trang sức nào sao, nói ra thật khó tin đấy.”
Cao Kỳ Anh như có như không nói.
Bạch Ngọc Lan giật giật khóe môi lại không phản bác lời của Cao Kỳ Anh, thực ra cô không phải không có, nó năm trong sính lễ mà sính lễ cô đã ký gửi ngân hàng rồi, cô đâu có nghĩ đến một ngày như này đâu.
“Không có thời gian nữa, A Đào, đeo giúp chị đi.”
Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ có chút nóng vội.
Đợi cô ra cổng đã là mười phút sau, tài xế dường như không hiếm lạ chuyện này nên rất có kiên nhẫn, thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra anh ta liền đi tới chào hỏi: “Cô là phu nhân chủ tịch phải không ạ?”
“Phải, Tử Sâm bảo anh đến đón tôi sao?” Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt hỏi.