Một u cốc có chút ướƭ áƭ như ẩn như hiện nhanh chóng làm hai ngọn lửa trong mắt anh bùng cháy, Dương Tử Sâm nuốt một ngụm nước miếng đồng thời đưa một ngón vào trong thăm dò.
Mới chỉ chạm nhẹ vào nụ hoa đỏ rực giữa u cốc Bạch Ngọc Lan liên phát ra một tiếng: “A…”
Nụ hoa này vẫn chưa nở rộ cần người chăm sóc âu yếm, Dương Tử Sâm đẩy ngón tay lên khêu gợi nụ hoa khiến nó hơi giật giật lại thêm nở rộ.
“Ưm, Tử Sâm…
Bạch Ngọc Lan cắn chặt răng môi, người đàn ông này thật biết dày vò cô.
Người đàn ông này lại chậm rì rì nói: “Anh biết rồi, anh sẽ giúp em thoải mái.”
Lời nói của anh đi kèm với hành động ngón tay thon dài của anh đã bắt đầu thăm dò vào bên trong nhưng anh cũng không để nụ hoa kia phải cô đơn, bờ môi tiến đến ngậm lấy nụ hoa.
Môi lưỡi anh nóng bỏng mang theo ngọn lửa Dụς ∀ọηg ồ ạt tiến quân, nơi nào đó phía dưới cũng đã bắt đầu ngọ nguậy, ngẩng cao.
Bạch Ngọc Lan co người lại, từng đợt khoái cảm lại lần nữa theo nhau mà đến, hơi thở dồn dập, tiếng rên cũng ngày một lớn hơn nhưng lại không dám quá lớn.
“Á…”
Đột nhiên cô thét lên một tiếng, bởi vì ngón tay của anh đã chạm vào nơi sâu nhất của cô, bắt đầu luật động.
Thần trí của cô theo sự luật động của anh mà thần hôn điên đảo, bất thình lình một ngón tay nữa cũng dần tiến quân vào bên trong u cốc của cô, ban đâu một ngón đã khiến cô run rẩy hít thở không thông, bây giờ thêm một ngón nữa cô hoàn toàn không chịu nổi.
“Ưm…
A…
Ưm…”
Giọng nói của cô đã nhuốm màu Dụς ∀ọηg, lúc này cô hoàn toàn khát câu anh, điều cô muốn không chỉ có thế.
Bên dưới anh vẫn không ngừng dao động hai ngón tay lên xuống, động tác cũng nhanh hơn một chút.
“Tử Sâm, em, em sắp, sắp…
ưm…
Á..”
Cô chưa nói xong một dòng nước ấm trong cơ thể cũng theo ngón tay anh trào ra.
Bạch Ngọc Lan thở hắt ra một hơi Dương Tử Sâm cũng rút ngón tay ra, ngay lập tức cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, miệng lại bắt đầu thầu thào: “Tử Sâm, em muốn anh.”
“Được, như em mong muốn.”
Dương Tử Sâm khàn giọng nói, anh coi như cũng đã chịu tới cực hạn rồi.
Lúc bàn tay anh muốn cởi chiếc quần còn sót lại ra thì bị Bạch Ngọc Lan ngăn lại cô nở nụ cười quyến rũ nói: “Để em giúp anh.”
Dương Tử Sâm chân chừ nhưng không để anh chần chừ lâu bàn tay của cô đã dần dân kéo chiếc quần đùi màu xám của anh xuống lại kéo theo chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen bên trong, phút chốc vật tượng trưng cho đàn ông cũng dần dần hiện ra, hai mắt của Bạch Ngọc Lan có chút tỏa sáng, thật muốn xem cái đó của anh thế nào.
Thế nhưng người đàn ông nào đó xấu hổ bắt lai tay cô nói: “Để anh được rồi.”
Giọng anh khàn đặc giống như sắp vỡ ra.
Bạch Ngọc Lan không vui nói: “Thế nào, em không được nhìn à?”
“Không, không phải.”
Khuôn mặt Dương Tử Sâm đỏ bừng.
“Vậy thì anh chặn tay em làm gì?”
Bạch Ngọc Lan cố tình hỏi vờ không nhìn thấy khuôn mặt nhuộm vẻ đỏ tươi như ánh hoàng hôn của anh.
Đến phút này rồi anh còn xấu hổ cái gì không biết, thật là…
“Anh…
Ngọc Lan…
Vẫn là để anh thì tốt hơn.”
Khuôn mặt của anh có chút khổ sở, nơi nào đó cũng vươn ra khỏi ҨЦầЛ ŁóŤ.
Phút chốc cả cô và anh đồng loạt nhìn xuống nơi đó, Bạch Ngọc Lan nhìn thấy rõ mồn một “cậu nhỏ”, cô không chút xấu hổ mặc kệ anh còn trợn mắt liền nhanh tay bắt lấy “cậu nhỏ”.
Hành động này của cô đã khiến người đàn ông nào đó sững sờ kinh sợ, anh theo bản năng bật thốt lên: “Ngọc Lan, em…”