Buổi tối, sau khi ăn cơm xong bà Xuân, Cao Kỳ Anh và Bạch Ngọc Lan lại bị gọi lên lên thư phòng ông Dương.
Ba người phụ nữ tình cờ gặp nhau trước cửa phòng, bà Xuân và Cao Kỳ Anh nhìn Bạch Ngọc Lan bằng ánh mắt đầy thù hận, còn cô thì chỉ nhàn nhạt nhìn hai người, cô chẳng có tâm tư đọ mắt với bọn họ.
Cho nên người gõ cửa thư phòng ông Dương cũng là cô, cô chỉ gõ hai tiếng trong phòng đã vang lên tiếng của ông Dương: “Vào đi.”
Lúc Bạch Ngọc Lan mở cửa Bà Xuân lại nghênh ngang bước vào trước tiếp đến là Cao Kỳ Anh, khi ngang qua người cô Cao Kỳ Anh còn cố tình ᴆụng vào vai cô một cái thật mạnh.
Đối với hành động trẻ con của hai người này Bạch Ngọc Lan không tỏ vẻ chỉ thong dong đi vào còn tiện thể đóng cửa lại.
“Ba, không biết ba gọi chúng con đến là có chuyện gì?”
Bà Xuân trong lòng nghi hoặc lại tự nhiên ngồi xuống ghế.
Nhìn bà Xuân trong lòng ông Dương có chút lạnh lùng còn chưa lên tiếng.
“Ông vừa ăn cơm xong để cháu đi pha cho ông chút trà.”
Bạch Ngọc Lan thấy sắc mặt ông Dương không được tốt lại thấy phòng bên có trà cụ nên cô lên tiếng đề nghị.
“Được, cháu pha giúp ông bình trà đi.”
Ông Dương gật đầu nói, giọng nói có chút thản nhiên.
Bà Xuân không khỏi trừng mắt với Bạch Ngọc Lan, chỉ cho rằng cô đang tỏ vẻ trước mặt ông Dương.
Bạch Ngọc Lan pha trà cũng không lâu lắm, trong lúc đó ông Dương lại im tiếng không nói một lời khiến bà Xuân và Cao Kỳ Anh đồng thời căng thẳng, đến khi Bạch Ngọc Lan đi ra bầu không khí mới tốt hơn một chút.
“Vất vả cho cháu rồi, không ngờ cháu lại còn biết trà đạo.”
Ông Dương ngửi thấy mùi trà thoang thoảng quanh mũi liền biết trà có pha ngon hay không.
“Hồi xưa cháu từng làm trong một quán trà đạo nên có biết chút ít thôi ạ, pha không ngon ông đừng chê.”
Bạch Ngọc Lan có chút khiêm tốn nói.
“Ừm, cháu ngồi xuống trước đi.”
Ông Dương cầm tách trà lên thổi thổi mấy cái mới nhấp một ngụm, sau đó lại gật gù nói: “Trà pha ngon.”
“Cảm ơn ông khích lệ.”
Bà Xuân nhìn thấy cảnh này chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng ấm ức khó chịu.
Uống gân nửa tách trà ông Dương mới lên tiếng nói: “Hôm nay ta gọi các con đến đây là muốn nói đến chuyện quản lý nhà cửa, ta cảm thấy một mình con dâu cáng đáng bao nhiêu chuyện trong nhà có chút vất vả, nên mong hai cháu dâu có thể giúp mẹ chồng các cháu.”
Lời ông Dương vừa nói ra cả ba người ngồi trước mặt đều có những biểu cảm khác nhau.
Bà Xuân vừa sửng sốt vừa nghi hoặc nói: “Ba nói vậy là sao, trước giờ con quản lý nhà cửa vẫn tốt mà, cũng không có vất vả gì, hai con dâu vừa mới vào cửa còn lạ nước lạ cái, con nghĩ vẫn nên để tụi nó làm quen trước đã, chưa gì ba đã kêu tụi nó phụ giúp con sẽ khiến tụi nó bỡ ngỡ.”
Ông Dương lại chẳng để những lời đó vào tai mà nói: “Kỳ Anh không nói nhưng Ngọc Lan vào nhà này cũng đã được hai tháng rồi còn cái gì mà bỡ ngỡ, không cần phải nói nhiều từ ngày mai Ngọc Lan phụ trách nhà bếp cùng vườn tược, sổ thu chỉ phòng bếp con cũng đưa cho con bé đi lại chỉ dẫn nó một chút, còn Kỳ Anh con liệu mà dạy bảo, dù sao con bé cũng đang mang thai không cần làm quá nhiều việc.”
“Ba, như vậy không hợp lý, chuyện ăn uống vô cùng quan trọng, ba và Tử Sâm đều có bệnh trong người nếu sắp xếp không ổn thỏa sẽ…
Bà Xuân như con có trạch dãy trong nước kiên quyết phản đối chuyện này nhưng ông Dương lại không cho bà ta nói thêm một câu lập tức ςướק lời.
“Thế nên ta mới bảo con đưa sổ sách cho Ngọc Lan, còn chuyện ăn uống của ta và Tử Sâm tin tưởng con bé cũng sắp xếp tốt.”
Bà Xuân nghẹn lời không nói được câu nào, hai tay siết chặt biểu hiện không tình nguyện, Cao Kỳ Anh thì ngoan ngoãn ngôi một bên không nói tiếng nào, ngược lại Bạch Ngọc Lan lại suy nghĩ ông Dương làm sao lại muốn cô quản gia cùng bà Xuân, lẽ nào là vì vụ việc hôm nọ? Trong lúc cô suy nghĩ thì ông Dương lên tiếng: “Ngọc Lan, sau này việc bếp núc nhờ cháu trông nom nôi.”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng.”
Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi con và Kỳ Anh ra ngoài trước đi ta có vài lời muốn nói với Ngọc Lan.”
Ông Dương nhìn bà Xuân không lạnh không nhạt nói.
Bà Xuân và Cao Kỳ Anh đứng dậy chào ông Dương một tiếng rồi mới đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên nhìn Bạch Ngọc Lan một cái, cô cũng nhếch miệng cười đáp trả.