Bạch Ngọc Lan cũng không giấu diếm anh cô nói ra toàn bộ sự việc: “Lúc đó là vợ của Bạch Chấn Hưng đến tìm em, bà ta bắt nhốt mẹ em trong nhà họ Bạch ép em phải gả cho anh thay con gái yêu quý của bà ta, em dĩ nhiên là không đồng ý nhưng lo cho mẹ em đã đến gặp ông nội nói ra hoàn cảnh của em cho ông biết, sau cuộc nói chuyện em đã đồng ý với ông gả cho anh và hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho anh, đổi lại ông cũng cho em rất nhiều sính lễ nào là tiên mặt, nhà cửa, đất đai, có điều những thứ đó em vẫn cất giữ trong ngân hàng chưa ᴆụng đến.”
“Anh cũng đừng hiểu nhầm em vì tiền bạc mới gả cho anh đấy nhé, Bạch Ngọc Lan em trước giờ làm cái gì cũng dựa trên tinh thân tự nguyện không ai có thể ép buộc em làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả tiền bạc.”
Bạch Ngọc Lan một hơi giải thích, người đàn ông này khá nhạy cảm nên cô cân phải nói rõ ràng một chút.
Sư việc thì ra lại là như vậy anh lại hỏi: “Em không ngại tôi là một người tàn phế sao?”
“Ngại cái gì chứ, chỉ có anh ngại mình tàn phế thôi chứ em không ngại anh, nói thật thì ban đầu em cũng chỉ muốn làm tốt công việc của một người vợ, ngày ngày chăm sóc để ý đến anh, ai ngờ đâu…”
Bạch Ngọc Lan nói nửa chừng thì dừng lại Dương Tử Sâm lại nôn nóng hỏi tới: “Không ngờ cái gì?”
Cô chẹp miệng không tiếng động lườm anh một cái mới nói: “Không ngờ đâu người đàn ông nào đó quá có sức hấp dẫn em không cẩn thận một chút liền câu mất trái tim em rồi, câu trả lời này anh đã vừa lòng chưa?”
Dương Tử Sâm như được uống phải một chai mật ong pha đường, trong lòng không nói được thỏa mãn, nghe cô tỏ tình nhiều lần nhưng đây là lời nói khiến anh rung động nhất, chỉ muốn khảm cô vào lông иgự¢ không buông.
Bạch Ngọc Lan lại không biết tâm tư của anh cô hơi buồn bực hỏi: “Thế nào, sao anh lại không nói gì?”
Dương Tử Sâm đột nhiên lại ôm chặt cô vào lòng nói: “Ngọc Lan, cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu tôi, chấp nhận con người thật của tôi mà không phải bề ngoài, tôi không còn cầu gì hơn thế nữa.”
“Hừ, đã bảo không cần cảm ơn rôi mà.”
Bạch Ngọc Lan không nghĩ anh lại kích động như vậy, cô nghĩ người đàn ông này là thiếu tình thương nên chỉ cần ai thật lòng với anh anh sẽ trở nên vui vẻ như một đứa bé được mẹ cho quà.
Cô cũng thuận thế ôm anh nói: “Anh yên tâm em sẽ yêu anh đến suốt đời suốt kiếp, em không hứa cho anh một tình yêu hoàn hảo như anh mong muốn nhưng em sẽ dâng hết trái tim của mình cho anh, thế nên Dương Tử Sâm, không cho phép anh làm tổn thương em dù là một chút, có biết không.”
“Ừm.”
Không cần cô nói anh cũng sẽ không làm cô tổn thương bởi vì anh không nỡ.
Trong một đêm hai người đã giao ước với nhau rất nhiều điều, lại cùng nhau dân dân chìm vào giấc ngủ, trong mơ bọn họ cũng là mơ thấy nhau và những điều tốt đẹp.
Tương lai không biết sẽ như thế nào nhưng bọn họ sẽ nắm tay nhau mà đi, đoạn đường dù gập ghềnh hay thẳng tắp bọn họ cũng sẽ dìu nhau mà đi.
Hai người ở đây ngủ ngon nhưng trong căn phòng nào đó lại có người suy tư trằn trọc, Ông Dương ngồi trên chiếc ghế bành nhìn ra cửa sổ, sau cuộc nói chuyện với mấy người bạn già ông lại biết thêm một tin tức động trời, Dương Tử Hiên ấy vậy mà đã thâu tóm hết cổ phần trong công ty, hơn thế nữa còn làm đảo lộn cả công ty lên.
Không ngờ ông một đời anh miinh lại có lúc tin nhầm người, năm đó nếu không phải Dương Tử Hiên tỏ ra chân thành còn thể hiện tài năng của mình trước mặt ông thì ông cũng đã không tin tưởng giao công ty cho hắn quản lý.
Bây giờ người trong công ty hơn phân nữa đã đi theo Dương Tử Hiên mà hắn cũng đã sa thải gân hết người cũ của ông vàn Tử Sâm, nói cách khác Dương Tử Hiên đang nắm quyền điều khiển tập đoàn Dương thị trong tay.
Chưa kể nhà họ Dương này cũng bị Lưu Xuân quản lý, ngay cả quản gia cũng đã đổi lòng, lần trước nhờ có Ngọc Lan nhắc nhở ông đã thăm dò Ngô quản gia đồng thời cũng cho người điều tra, không ngờ kết quả đúng là năm ngời tưởng tượng của ông, quân gia vậy mà đã thông đồng với Lưu Xuân từ lâu.
Mọi lỗi lầm đều bắt nguồn từ ông, bây giờ có hối hận sợ là đã muộn, thì ra Dương Tử Hiên và mẹ của nó đã có kế hoạch từ trước rồi.
Trong lòng ông Dương vừa tức giận vừa sầu não, bây giờ ông đã không thể kiểm soát được hai mẹ con Dương Tử Hiên nữa rồi, xem ra tạm thời chỉ có thể ám binh bất động nhìn tình hình rồi tính tiếp.
Những ngày tiếp theo Dương gia tương đối yên tĩnh mọi người sống với nhau tương đối hòa thuận, chỉ có duy nhất một điểm bất thường là Dương Tử Hiên lại ở nhà nhiều hơn, tuy nhiên hắn lại không ở bên cạnh Cao Kỳ Anh chăm sóc cho cô ta mà lại luôn xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Lan.
Tỷ như lúc này cô đang ở ngoài vườn hái mấy bông hoa về cảm vào bình bông thì Dương Tử Hiên xuất hiện ngắt một bông hoa hồng đưa đến trước mặt cô cười nhẹ nhàng nói: “Chắc anh tôi chưa từng tặng chị một bông hoa đúng không? Hôm nay vừa hay là ngày của phụ nữ để tôi thay anh ta tặng chị bông hồng này được không?”
Bạch Ngọc Lan còn không thèm nhìn bông hoa đỏ rực trước mặt chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi thấy cậu tặng nhầm người rồi, người cậu nên tặng là Cao Kỳ Anh mới đúng.”
“Trong lòng tôi chị là người đẹp nhất.”