Vốn dĩ cô cũng chỉ muốn quan tâm đến Dương Tử Lúc ông Dương nghe được thuốc có vấn đề sắc mặt không thể nào tốt hơn, ông lại câm đơn thuốc bí mật cho người điều tra, Bạch Ngọc Lan tin tưởng ông có thể điều tra được chuyện này nên vô cùng an tâm.
Cô lại nói: “Ông nội, vậy tạm thời cháu sẽ không để Tử Sâm uống thuốc nữa, cháu thấy dạo gần đây anh ấy tốt lên rất nhiều rồi, trước kia tính tình anh ấy khó chịu, cáu gắt e là cũng do thuốc này mà ra.”
“Ừm, cháu nói có lý, ta sẽ điều tra chuyện này, hừm, kẻ nào to gan lại dám bày trò trước mặt ta.”
Ông Dương không tránh được tức giận.
“Có chuyện này cháu không biết có nên nói với ông hay không.”
Bạch Ngọc Lan có chút đắn đo.
“Cháu cứ nói đi, trong nhà này không có chuyện gì mà không thể nói với ta.”
Ông Dương coi như là khuyến khích, lâu ngày ông cũng có niềm tin với Bạch Ngọc Lan.
Vốn dĩ cô cũng chỉ muốn quan tâm đến Dương Tử Sâm nhưng bây giờ có kẻ vẫn không tha cho anh mà kẻ này không đoán cũng biết là ai, cho nên cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nữa.
Suy nghĩ một chút cô liên nói: “Thực ra cháu luôn cảm thấy quản gia có cái gì đó không đúng, cháu không nói rõ được ông ta có vấn đề chỗ nào có thể là do cháu nghĩ nhiều nhưng cháu vẫn mong ông để ý một chút.”
Ông Dương nghe vậy nhíu mày nói: “Ngô quản gia ở bên cạnh ta hai mươi năm rồi, mọi chuyện trong nhà ông ta sắp xếp rất tốt lại không dối trên gạt dưới, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ, ta vẫn luôn coi trọng ông ta, cũng không thấy ông ta có vấn đề gì, tuy nhiên nếu cháu đã nói vậy ta sẽ để ý.”
Không ngờ ông Dương lại xem trọng Ngô quản gia như vậy, Bạch Ngọc Lan cũng không tiện nói nhiều, cô lại nói: “Cũng có thể cháu quá nhạy cảm nếu ông tin tưởng Ngô quản gia cũng không cân để ý lời nói của cháu, cháu đã nhiêu chuyện rồi.”
Ông Dương ngược lại nghiêm giọng nói: “Không, lời cháu nói cũng không phải là dư thừa, mặc dù là thân tín lâu năm nhưng lòng người khó đoán, được rồi, ta còn phải cảm ơn cháu nhắc nhở đấy cháu cũng không cần quá căng thẳng.”
“Vâng, vậy cháu xin phép đi trước.”
Bạch Ngọc Lan âm thầm thở ra một hơi, cô vừa bước ra khỏi phòng thì Ngô quản gia cũng vừa lúc tới đây.
Ông ta thấy cô liền cung kính chào hỏi: “Đại thiếu phu nhân.”
“Ừm, Ngô quản gia trễ thế này rồi còn tìm ông nội sao?”
Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ treo tường điểm mười giờ tối như có như không hỏi.
Đối với những người trẻ mười giờ tối vẫn còn sớm sủa nhưng với người có tuổi như ông giờ này là giờ nghỉ ngơi.
“Tôi có chút chuyện muốn nói với ông chủ.”
Ngô quản gia cẩn thận nói, tóc gáy không tự chủ được dựng thẳng đứng lên, ông ta cảm thấy ánh mắt của Bạch Ngọc Lan có chút đáng sợ, chẳng trách lại có thể khiến phu nhân tức đến đổ bệnh.
“Ồ, vậy ông vào đi, chú ý sức khỏe một chút.”
Bạch Ngọc Lan nói xong một câu liền cất bước xuống câu thang, cô mệt ૮ɦếƭ đi được muốn được ôm người nào đó ngủ một giấc đến sáng.
Ngô quản gia nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Lan trong lòng có điều suy nghĩ, xem ra đại thiếu phu nhân này cũng không đơn giản, vừa vào nhà họ Dương chưa bao lâu đã làm người nhà họ Dương lảo đảo, quan trọng là có thể thức tỉnh vị đại thiếu gia kia.
Phòng của bà Xuân.
“Tử Hiên, con nhất định phải tìm cách trừng trị Bạch Ngọc Lan, còn có phải lấy được đoạn ghi âm từ trong tay cô ta, mẹ không thể nuốt trôi cục tức này.”
Bà Xuân không thể làm gì Bạch Ngọc Lan chỉ có thể nhờ con trai trả thù giùm.
Thấy mẹ mình tức giận như vậy Dương Tử Hiên lại chỉ thản nhiên nói: “Mẹ yên tâm không cần lo lắng như vậy, chỉ một tháng nữa thôi Dương thị và Dương gia đều sẽ thuộc về chúng ta đến lúc đó mẹ muốn làm gì cô ta mà không được, cho dù cô ta có đưa đoạn ghi âm cho ông nội cũng vô dụng thôi.”
Bà Xuân nghe vậy kích động: “Nói vậy là con đã thâu tóm được Dương thị rồi hả?”