“Tôi cho cô nói lại một lần nữa, anh ấy là ai?”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan đã lạnh đi vài phân, ánh mắt phẫn nộ không chút nhẫn nại.
“Là, là, là…
Không hiểu sao Cao Kỳ Anh có chút cứng họng không thốt nên lời.
“Hừ, tôi nhắc nhở lần đầu cũng như lần cuối, người trước mặt cô chính là anh chồng của cô, đối với anh ấy cô phải biết lễ phép kính trọng, có hiểu thế nào là tôn ti trật tự không, cô nên nhớ anh ấy mang họ Dương, là đại thiếu gia của Dương gia, còn cô là ai, chỉ là dâu con trong cái nhà này mà dám lớn giọng như vậy sao.”
“Cô…”
Cao Kỳ Anh xanh mặt, hai tay nắm chặt vào vào nhau.
Bạch Ngọc Lan lại lạnh lùng nói: “Lập tức cúi đầu xin lỗi anh ấy.”
“Không đời nào.”
Cao Kỳ Anh theo bản năng từ chối, sao cô ta có thể cúi đầu trước một tên tàn phế chứ, đây là chuyện không thể.
“Hoặc là cúi đầu xin lỗi hoặc là quỳ xuống xin lỗi, cô chọn đi.”
Bạch Ngọc Lan khoanh tay híp mắt nhìn Cao Kỳ Anh.
“Bạch Ngọc Lan cô đừng ép người quá đáng, cô chẳng qua cũng chỉ là con dâu nhà họ Dương lấy tư cách gì bắt tôi xin lỗi.”
Cao Kỳ Anh phẫn hận không thôi.
Bạch Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, định nói tiếp thì một giọng nói khác xen vào: “Vậy cô nghĩ tôi có tư cách hay không?”
“Anh…
Cao Kỳ Anh quay sang nhìn Dương Tử Sâm lại bắt gặp nụ cười quỷ dị của anh làm cô ta phút chốc chùn chân.
“Tiểu Khải, ném cô ta ra ngoài.”
Dương Tử Sâm trâm giọng ra lệnh.
Tiểu Khải nãy giờ nín nhịn cuối cùng cũng có cơ hội ra tay cậu nhếch môi một cái từng bước đến gần Cao Kỳ Anh, cô ta sợ hãi theo bản năng lùi về phía sau.
“Mày, mày muốn làm gì, ranh con, đừng, đừng đến đây, Aaa.”
Cô ta vừa dứt lời thân thể phút chốc bị xách lên như một con gà, Tiểu Khải không do dự ném cô ta về phía đám người hầu đang hóng chuyện, trong chốc lát một đống âm thanh la hét vang lên.
Bạch Ngọc Lan nhìn cảnh tượng người chồng người ở ngoài cửa không khỏi giật giật khóe mắt lại nhìn sang thân thể mỏng manh của Tiểu Khải, một thiếu niên mười lăm tuổi nhìn như yếu đuối không ngờ lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.
Cô không khỏi đưa ngón tay cái lên trầm trồ: “Lợi hại, nhóc con, trước nay tôi coi như xem thường cậu rồi, đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Cũng không bằng được cô.”
Tiểu Khải phủi tay nhếch mép, coi như hả giận trong lòng.
Lúc cô giơ tay lên ống tay áo trượt xuống Dương Tử Sâm lại vô tình nhìn thấy tay cô bị băng bó, anh bất chợt lên tiếng: “Tay bị làm sao?”
Bạch Ngọc Lan đang tìm tòi nghiên cứu Tiểu Khải đột nhiên nghe anh hỏi liên quay sang ngơ ngác hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Dương Tử Sâm hơi cau mày lặp lại lần nữa: “Tôi hỏi em cánh tay bị làm sao?”
Lúc này cô mới chú ý đến cánh tay của mình muốn che giấu nhưng đã muộn chỉ có thể cười gượng kiếm cớ nói: “Lúc đi trên đường không cẩn thận bị vấp té nên xước tay một chút, nhưng mà không sao em đã bôi thuốc và băng bó rôi.”
“Thật không?”
Anh dường như có vẻ không tin.
“Thật mà, anh phải tin em chứ, ha ha, không nói chuyện này nữa, lúc ngang qua chợ em có mua ít cam chúng ta cùng ăn nhé.”
Bạch Ngọc Lan đánh trống lảng sang chuyện khác lại phát hiện túi cam cô cầm trên tay không biết đâu mất rồi, cô theo bản năng khó quanh lại thấy mấy trái cam lăn lốc ở ngoài cửa, cũng có vài trái bị đám người kia đè bẹp.
Bạch Ngọc Lan tiếc nuối không thôi, lúc nãy vừa về gặp cảnh này vì tức giận quá nên cô đã ném đồ trên tay xuống.
Lại nói Cao Kỳ Anh được người đỡ lên lại nhìn ba người các cô oán hận nói: “Các người chờ đó, chuyện hôm nay không xong đâu.”
“Chao ôi, sao nghe giống phim cung đấu quá vậy.”
Bạch Ngọc Lan chặc lưỡi một cái, lại nghe người phía sau khụ khụ mấy tiếng.