“Thế nào vừa rồi không phải hôn em rất cuồng nhiệt sao, bây giờ lại quay mặt trốn tránh không dám đối diện với em, anh là có ý gì?”
Bạch Ngọc Lan từng bước từng bước chèn ép anh, người đàn ông này không ép anh là không được mà.
“Tôi muốn hôn em.”
Dương Tử Sâm không thể trốn tránh đành phải thừa nhận.
“Muốn này là do Dụς ∀ọηg hay là thật lòng muốn hôn em? Hả?”
Bạch Ngọc Lan dường như không muốn bỏ qua cho anh.
Dương Tử Sâm có hơi căng thẳng nhưng ngay sau đó lại thở dài nói: “Tôi không muốn nhìn thấy em buồn, tôi khó chịu không phải nhìn thấy Cao Kỳ Anh ở bên cạnh Dương Tử Hiên, bọn họ lấy nhau cũng không liên quan gì đến tôi, cái tôi để ý là ánh mắt đắc thắng của Dương Tử Hiên, mỗi lần hắn nhìn tôi như vậy tôi liên không chịu được.”
Hóa ra là vậy sao, biết anh không phải vì Cao Kỳ Anh mà khó chịu Bạch Ngọc Lan cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô buông tha má anh chuyển sang ôm cổ.
“Đừng khó chịu, có em đây rồi, em sẽ ở cùng anh.”
Bạch Ngọc Lan không an ủi gì nhiều cô chỉ cần anh nhớ có cô bên cạnh anh là đủ, những thứ xung quanh không quan trọng.
“Ừm.”
Dương Tử Sâm cũng ôm lấy eo cô, không biết từ lúc nào anh đã quen có cô ở bên cạnh rồi.
Để cô an tâm hơn Dương Tử Sâm lại nói: “Tôi không để Cao Kỳ Anh vào mắt cho nên không cân để ý đến cô ta, còn có từ nay tôi chỉ có em.”
Bạch Ngọc Lan sững người, những lời nói của anh cứ chạy qua chạy lại trong đầu cô, anh là đang tỏ tình với cô sao hay là trấn an cô? Mặc kệ, không cần quan tâm, chỉ cần những lời nói này của anh là đủ, Bạch Ngọc Lan phải nói vô cùng vui sướng, cô như từ địa ngục bay lên thiên đường, chìm đắm trong muôn ngàn hoa thơm, cô có thế ngửi thấy mùi ngọc lan xộc thẳng vào mũi mình, một mùi hương nhàn nhạt mà êm ái như hương vị của ái tình.
Hai người ở đây ôm nhau ngọt ngào lại làm cay mắt một đứa trẻ đáng thương đứng ở góc nào đó.
Tiểu Khải nhìn hai người ở đằng kia âm thầm khinh bỉ, lúc đầu còn đánh đấm nhau như chó với mèo bây giờ thì hay rồi lại quấn quýt nhau không rời, đúng là những người yêu nhau khó hiểu.
Có điều thiếu gia như này thật tốt, không còn cáu kỉnh khó chịu như trước nữa, hầu hạ cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa từ ngày có người phụ nữ kia cậu cũng thảnh thơi hơn rất nhiều, đúng là phải cảm ơn cô ta.
Vì ông Dương đã nói buổi tối phải ăn cơm cùng nhau nên tối hôm đó trên bàn cơm nhà họ Dương phá lệ có đầy đủ tất cả mọi người, ngay cả Dương Tử Hiên bình thường về trễ hôm nay lại về sớm hơn mọi khi.
Còn vê Dương Tử Sâm đã đồng ý với ông Dương nên lúc này anh cũng có mặt ở bàn cơm, ngồi bên cạnh anh chính là Bạch Ngọc Lan, cô cứ nghĩ anh sẽ từ chối ngôi chung bàn với những người này không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy, có lẽ anh là vì ông Dương đi.
Thấy mọi người đã có mặt đầy đủ ông Dương mới mở miệng: “Được rồi đã đủ người thì mau ăn đi.”
“Vâng, thưa ba, con dâu mời ba ăn trước.”
Bà xuân cười hiền lên tiếng.
Ông Dương nghe vậy cầm đũa lên khai món trước sau đó những người khác mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Kỳ Anh, em đang có thai ăn nhiều một chút, anh đã căn dặn nhà bếp nấu cho em nhiều đồ bổ, nào, để anh đút canh cho em trước.”
Dương Tử Hiên vô cùng nhiệt tình múc từng thìa canh đến bên miệng Cao Kỳ Anh, cô ta mặc dù ghét anh canh bí hầm xương nhưng Dương Tử Hiên đút tận miệng cô ta cũng không thể không ăn.
”
y da, Tử Hiên đúng là người chồng tốt, chăm sóc cho vợ thật chu đáo, mẹ nhìn hai con như vậy cũng yên tâm hơn rôi.”
Bà Xuân giả bộ chấm nước mắt lại nhìn Dương Tử Sâm nói: “Lại nói vợ chồng Tử Sâm cưới nhau cũng ba tháng rồi sao lại còn chưa có tin tức gì, ông nội rất mong hai con đó, có phải là Tử Sâm không…
Nói đến đây bà Xuân chợt dừng lại làm bộ lúng túng lỡ miệng nhưng ở đây ai cũng là người thông minh nên nghe ra được ý tứ của bà ta.
“Chúng con không vội, cảm ơn mẹ chông quan tâm.”
Bạch Ngọc Lan từ tốn nói, lại gắp miếng thịt bỏ vào chén cho anh, trên bàn cơm cô cũng không muốn nói nhiều, mấy người này thích diễn thì để họ diễn.
Dương Tử Sâm dường như cũng không quan tâm đến lời nói của bà ta cầm đũa gắp miếng thịt mà cô gắp bỏ vào miệng anh cũng gắp lại cho cô một miếng tương tự.