“Vâng, chúng con/chúng cháu đã nghe rõ.”
Năm người có mặt ở trong phòng đều đồng thanh đáp.
“Còn nữa từ giờ bữa tối ai không có việc gì thì phải ăn chung với nhau không cần phải tách riêng ăn nữa.”
Đây mới chính là điều ông muốn nói.
“Ba à, tụi con không sao nhưng mà Tử Sâm…”
Bà Xuân có hơi lưỡng lự nhìn về phía Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan tính nói thay anh thì Dương Tử Sâm nhưng anh lại lên tiếng nói trước: “Ông nói thế nào thì chính là thế ấy.”
“Tốt lắm Tử Sâm.”
Ông Dương có chút nhẹ lòng, chỉ cần Dương Tử Sâm có thể hội nhập với mọi người như trước đây ông cũng không mong gì hơn.
Xong chuyện mọi người lại tản ra ai làm việc nấy Bạch Ngọc Lan lại đề nghị Dương Tử Sâm đến căn nhà gỗ đăng sau cùng làm việc, cô cảm thấy không khí ở ngoài đó rất tốt, sẽ có nhiều cảm hứng hơn.
Dương Tử Sâm cũng có ý muốn đến đó nên đã đồng ý với cô.
“Tử Sâm, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Bạch Ngọc Lan đẩy xe lăn đến gần căn nhà gỗ thì chợt dừng lại vòng qua phía trước ngồi xổm trước mặt anh lên tiếng hỏi.
“Ừm.”
Dương Tử Sâm gật đầu.
“Lúc anh nhìn Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh thân mật thì khó chịu lắm đúng không?”
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, nếu anh khó chịu thì chứng tỏ anh còn để ý Cao Kỳ Anh rất nhiều điều này khiến cô vô cùng chạnh lòng.
Dương Tử Sâm nhìn khuôn mặt có chút buồn bã của nàng không hiểu sao anh cũng cảm thấy không thoải mái, lại khàn giọng nói: “Có một chút.”
“Haix, nói vậy là anh vẫn còn yêu thương cô ta lắm phải không?”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan không che giấu được vị chua chát, cứ tưởng ở bên anh nhiều hơn yêu anh nhiều hơn một chút sẽ khiến anh quên đi người kia nhưng mà xem tình hình này còn khó hơn cô nghĩ.
“Không có, tôi đã bảo rồi người phụ nữ đó không đáng để tôi yêu.”
Bạch Ngọc Lan phản bác: “Anh nói vậy nhưng trong lòng vẫn để ý hai bọn họ ở bên nhau không phải sao? Nếu không cũng không khó chịu trong lòng.”
Dương Tử Sâm im lặng không nói gì, điêu này khiến Bạch Ngọc Lan lại càng thêm đau buồn, cô gục dưới chân anh lẩm bẩm: “Dương Tử Sâm, em phải làm sao mới khiến anh yêu em?”
“Ngọc Lan, tôi…
“Anh không cần nói đâu, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, là em nôn nóng nên mới thế, anh đừng để ý.”
Dứt lời Bạch Ngọc Lan liên lấy lại tinh thân, cô là ai chứ, đường đường là chị đại vang danh một thời sao có thể bị lụy về tình yêu chứ, cô yêu anh thật nhưng không thể để bản thân mình bị tổn thương, vì cô biết một khi tổn thương cô sẽ không còn là chính cô nữa.
Bạch Ngọc Lan, cố lên nào! Lúc cô muốn vòng ra sau thì cánh tay bị người chụp lấy cơ thể phút chốc chao đảo phút chốc ngồi trên đùi của ai đó.
“Anh?”
Bạch Ngọc Lan không hiểu gì cả, chỉ biết trơ mắt nhìn anh, người đàn ông này hành động có chút kỳ lạ.
Lần đầu tiên Dương Tử Sâm thấy khuôn mặt ngờ nghệch của cô anh không nhịn được cúi xuống chiếm lấy đôi môi đang mấp máy kia.
Bạch Ngọc Lan ban đầu có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó cô cũng bá lấy cổ anh đáp trả một cách nồng nhiệt.
đây không phải lần đầu tiên anh chủ động hôn cô nhưng nụ hôn lần này khiến cô khá bất ngờ.
Hai người triền miên dây dưa đến khi thỏa mãn mới buông nhau ra, hơi thở của Bạch Ngọc Lan có chút hỗn loạn, hai mắt nhìn sâu vào mắt anh hỏi: “Nụ hôn này có nghĩa là gì, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
“Khu, cái đó, tôi…”
“Đừng nói với em anh nhất thời xúc động, em không chấp nhận câu trả lời này.”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
“Không phải nhất thời thời xúc động.”
Dương Tử Sâm hơi nghiêng mặt qua chỗ khác lại bị Bạch Ngọc Lan ôm lấy hai má buộc anh đối diện với mình.