Bạch Ngọc Lan đột nhiên chuyển đề tài, cô muốn anh và mẹ mình gặp nhau một lần, lẽ nào cả đời lại không gặp nhau.
Bà Lệ nghe vậy đặt đũa xuống, sau đó thở dài nói: “Mẹ thì không có vấn đề gì, con sắp xếp là được rồi”
“Vâng, nhưng con sợ hơi lâu một chút, anh ấy bị như vậy e ngại gặp người phải đợi đến khi anh ấy nghĩ thông con mới có thể cho hai người gặp nhau”
Bạch Ngọc Lan áy náy nhìn mẹ mình, có người mẹ vợ nào lại không biết mặt con rể chứ.
“Không sao, cứ từ từ thôi, mẹ cũng không có gì gấp gáp, hơn nữa đâu phải mẹ không biết mặt”
Bà Lệ ngược lại an ủi con gái.
“Mẹ…
Bạch Ngọc Lan xém chút rơm rớm nước mắt.
“Được rồi, đừng có bày bộ dạng đó với mẹ chúng ta mau ăn rồi đi thôi”
Bà Lệ không ngừng gắp đồ ăn cho con mình.
Mà lúc này ở nhà họ Dương nhìn một bàn cơm đầy đủ món ăn trên bàn Dương Tử Sâm lại không có khẩu vị gì, anh vô thức nhìn vào ghế đối diện, lại nhớ mỗi lúc ăn cơm Bạch Ngọc Lan liên tục gắp đồ ăn cho anh còn bắt anh phải ăn hết mới hài lòng.
Ban đầu anh cũng từ chối nhưng lâu dần thành quen không biết từ lúc nào việc cô gắp đồ ăn cho anh đã thành thói quen, hôm nay không ai gắp anh lại cảm thấy thiếu thiếu liền bỏ đũa xuống không muốn ăn.
“Bao giờ cô ấy vê?”
Dương Tử Sâm lên tiếng hỏi.
“Thiếu phu nhân cũng không nói rõ chỉ bảo chiều tối sẽ về”
Tiểu Khải trả lời.
“Vậy sao, trước giờ cơm chứ?”
“Tôi cũng biết nếu không tôi gọi hỏi thiếu phu nhân.”
Tiểu Khải nhún vai một cái, còn lấy điện thoại ra tính gọi.
“Không cần.”
Dương Tử Sâm phất tay, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không phải muốn hỏi cô.
Tiểu Khải nhìn vậy liền biết tâm tư của thiếu gia nhưng không vạch trần, rõ ràng thiếu gia là trông mong thiếu phu nhân còn chối không thừa nhận.
“Vậy thiếu gia còn ăn nữa hay không?”
Tiểu Khải nhìn bàn cơm hỏi.
“Không muốn ăn nữa mang đi”
Dương Tử Sâm đẩy bánh xe rời đi cũng không liếc nhìn bàn cơm thêm một lần nào nữa.
Tiểu Khải nhìn bóng lưng của Dương Tử Sâm bĩu môi, thiếu gia đây là thiếu hơi của thiếu phu nhân thì có.
Cậu mau tay mau chân dọn đống đồ ăn ra khỏi phòng, đi một mạch xuống bếp đặt lên bàn để nhà bếp xử lý sau đó lại đi ra ngoài bấm số gọi.
“Alo, Tiểu Khải, Tử Sâm có chuyện gì sao?”
Bạch Ngọc Lan vừa lên taxi lại nhận được cuộc gọi đến của Tiểu Khải, cô nghĩ anh đã xảy ra chuyện nên cậu ta mới gọi đến, dù sao trước khi đi cô cũng dặn qua cậu ta nếu Tử Sâm có chuyện gì bất trắc thì gọi điện cho cô, cho nên lúc này không thể trách cô nghĩ anh xảy ra chuyện.
“Không có, chỉ là thiếu gia không ăn cơm còn hỏi cô khi nào về”
Giọng nói thánh thót của Tiểu Khải vang lên trong điện thoại.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy thở phào một hơi sau đó lại đột nhiên hưng phấn: “Cậu nói anh ấy hỏi tôi sao?”
“Đúng vậy, bao giờ cô về tôi còn biết đường trả lời thiếu gia”
Tiểu Khải chẹp miệng.
“Ha ha ha, qua ba giờ tôi về, cậu nói anh ấy chờ tôi, phải rồi cậu có muốn ăn gì không tôi mua cho cậu”
Bạch Ngọc Lan vui vẻ nên thuận miệng hỏi.
“”Hừ, tôi ăn cái gì tự mua”
Giọng nói của cậu ta có chút ghét bỏ.
“Không ăn thật sao, ở khu biệt thự cao cấp mua đồ ăn vặt thường dân hơi khó nha, tôi nhớ cậu thích ăn xoài dầm đúng không, hay là tôi mua cho cậu một phần”
Ở cùng nhau lâu ngày cô còn không biết khẩu vị của cậu ta sao, cô kích thích như vậy cậu ta còn không muốn Sao.
“Hai phần, không, ba phần đi” Cô vừa dứt lời Tiểu Khải vội vàng nói.