“Đúng là ghiền thật, phục vụ, cho tôi một ly cà phê sữa”
“Vâng, xin chị chờ trong chốc lát”
Trong khi chờ đợi phục vụ đưa cà phê tới Lê Phương lại mở đầu câu chuyện: “Không ngờ mấy năm gặp lại cậu lại là đại thiếu phu nhân của Dương gia.”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy chẹp miệng nói: “Ông trời khéo sắp đặt thôi”
“Lúc trước tớ ở bên Pháp chăm sóc cho một bệnh nhân nên không để ý tình hình trong nước, không nghĩ vừa mới trở về lại có nhiều tin động trời như vậy, cậu thật sự là con gái của Bạch Chấn Hưng sao?”
Lê Phương khuấy ly nước cam hỏi.
“Phải, nói đúng hơn là con người dã thú hay người ta thường hay nói là con hoang.”
Bạch Ngọc Lan không phủ nhận ngược lại cô rất bình thản nói.
Lê Phương nhìn biểu tình không cảm xúc của Bạch Ngọc Lan không hiểu cô ấy nghĩ gì, lại bâng quơ nói: “Sau nhiều năm tính cách này của cậu thật chẳng thay đổi, cứ điềm tĩnh như vậy, còn nói bản thân mình là con hoang, tớ đúng là phục cậu rồi.”
“Đây là sự thật có gì mà không nói được, hơn nữa tớ cũng không để ý”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan khá thoải mái.
Lê Phương muốn nói cái gì đó thì phục vụ đưa đồ uống ra, Bạch Ngọc Lan câm lấy cái thìa khuấy khuấy một chút mới đưa lên miệng uống một hớp, sau đó lại đặt ly xuống như có như không nhìn Lê Phương, mỉm cười hỏi: “Thế nào, một bác sĩ bận rộn như cậu hẹn tớ đến đây có chuyện gì?”
Lần trước cô đã hỏi qua ông Dương về Lê Phương, cô ấy hiện tại là bác sĩ đa khoa của một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố, lúc trước có đi du học năm năm bên Đức, cô ấy cũng là bác sĩ riêng của Dương Tử Sâm cho nên đêm hôm đó cô ngất xỉu ông Dương mới gọi Lê Phương đến.
“Cũng không có gì, bạn bè lâu năm mới gặp lại tớ muốn gặp mặt nói chuyện một chút thôi, cậu bây giờ làm cái gì?”
Lê Phương cười cười nói.
“Họa sĩ vẽ tranh.”
Lê Phương hơi bất ngờ hỏi: “Tớ nhớ không nhầm cậu học thiết kế mà sao lại thành họa sĩ vẽ tranh rồi”
“Ừm, đam mê”
Bạch Ngọc Lan ngắn gọn trả lời.
Lê Phương thấy cô không có ý định nói liền lái sang chuyện khác: “Tớ có thể hỏi cậu vì sao lại gả cho Dương đại thiếu gia không?”
Bạch Ngọc Lan đang uống cà phê bỗng dừng lại trầm tư một chút mới nói: “Ban đầu là Bạch Chấn Hưng ép gả nhưng sau đó là ý nguyện của tớ.”
“A, không giống tính cách của cậu chút nào, cậu mà nguyện ý gả cho một người xa lạ sao? Ngọc Lan, cậu làm tớ bất ngờ quá đấy”
“Hết cách rồi, hoàn cảnh xô đẩy”
“Hahaha, lại đây mà xem chị đại của chúng ta mà cũng nói ra câu này à?”
Lê Phương không khỏi lựa thời cơ trêu ghẹo.
“Tớ cũng là người trần mắt thịt đâu phải là thần thánh mà không thể nói”
“Được rồi, miệng lưỡi của cậu còn lợi hại hơn tay chân của cậu rồi đấy, thế này ai mà dám ᴆụng cậu”
“Cậu không phải gọi tớ ra đây chỉ để khen ngợi thôi đấy chứ?”
Bạch Ngọc Lan liếc mắt Lê Phương một cái, cười cũng thật thoải mái.
“Không, không, tớ chỉ tò mò cậu vì sao lại gả cho Dương Tử Sâm thôi, cậu cũng biết con sâu tò mò trong lòng tớ lớn thế nào mà, không biết thì thôi đã biết phải biết đến cùng”
“Bây giờ cậu cũng biết rồi, thỏa mãn chưa?”
“Còn chưa đâu cô gái, lần trước khám bệnh cho cậu, tớ thấy Dương Tử Sâm có chút lo lắng cho cậu, hai người có gì với nhau rồi à, lẽ nào anh ta đã phải lòng cậu hay cậu cũng thích anh ta?”
“Hai câu hỏi của cậu có khác gì nhau sao?”
Bạch Ngọc Lan không chán ghét Lê Phương hỏi chuyện riêng của mình, so với ai hết cô vô cùng hiểu cô nàng, Lê Phương đúng là mắc bệnh tò mò nhưng sẽ không đi rêu rao chuyện của người khác, cho nên cô mới không nghĩ ngợi mà trả lời câu hỏi của cô ấy.
“Khác chứ, cậu phải biết từ sau khi bị người phụ nữ kia ruồng bỏ Dương Tử Sâm đã không còn tin vào phụ nữ, thậm chí là sinh ra chán ghét.
nửa năm trước lúc tớ nhận lời trị bệnh cho anh ta đã bị anh ta đuổi đi không ít lần đâu mà không phải đuổi bình thường, mỗi lần bước vào phòng anh ta là y như rằng sẽ có vô số đồ vật bay tới chỗ tớ, cũng may lúc trước tớ theo cậu học chút công phu mới tránh được.”
Nghe Lê Phương nói cô cũng tưởng tượng ra được cảnh đó bởi vì cô cũng được nếm trải qua.
“Rồi sao? Cậu nói vào trọng tâm chút đi, tớ không có thời gian ngồi đây lâu đâu, đến giờ tớ còn phải về ăn cơm với Dương Tử Sâm”