- Mẹ đứa bé vẫn ổn đúng không chị?..
- Sản phụ đã ổn rồi chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh, bây giờ cô ấy đã được chuyển xuống phòng hồi sức, người nhà làm thủ tục nhập viện đi nha..
Nữ hộ sinh nói xong liền bế em bé đi khám tổng quát sau sinh.
Giai Kỳ chấp hai tay vui mừng cảm tạ ông trời rồi đi làm thủ tục cho Đường Uyển Đình..
Sau khi phẩu thuật xong Kỷ Tuyết lại có một ca sinh mới nên cô gấp rút rời đi mà vẫn chưa kịp nhìn thấy mặt người mình vừa giải phẫu xong là ai..
Giường bệnh của Đường Uyển Đình vừa đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật cùng lúc đó Vũ Hạo Dân đi ngang qua nhưng anh không hề chú ý đến chiếc giường vừa đẩy đi qua..
Có lẽ ông trời không muốn họ trùng phùng, không muốn cô trở về vòng tay của Bạch Tử Thiên nên không để cho Vũ Hạo Dân nhìn thấy..
- ---------------
Sau sinh một ngày Đường Uyển Đình đã có thể tự đi lại nhẹ nhàng, ăn uống cũng được nên sữa về nhiều em bé không cần phải uống sữa ngoài mà chỉ ti mỗi sữa mẹ.
Giai Kỳ vừa đi vào thấy Đường Uyển Đình đang cho em bé ti sữa cô liền rón rén đi tới nhỏ giọng hỏi..
- Ngủ rồi hả?
- Ừm.. vừa mới ngủ..
Đường Uyển Đình nhìn con trai đang ngủ trong vòng tay mình cô mỉm cười hạnh phúc dịu dàng trả lời Giai Kỳ..
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
- Cưng quá đi.. Sao nó không giống bà tẹo nào vậy?
Giai Kỳ sờ sờ má đứa bé chu môi nói..
- Nó điển trai giống ba nó mà..
- Bà không định nói cho anh ta biết sao?
Đường Uyển Đình trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng..
- Nếu có duyên ắt sẽ có ngày tương phùng..
" Ai mà không muốn con mình có một gia đình trọn vẹn hạnh phúc nhưng cô vô dụng không thể để con mình được ở bên cạnh cha.. Nếu như cô quay lại chắc gì họ đã tin đứa bé mang dòng máu của Bạch Gia.. Còn nếu tin không chừng họ sẽ ςướק con của cô đi mất.. vì trong tay cô bây giờ vẫn chẳng có gì.. gia thế vẫn là một đứa có lai lịch không cao sang quyền quý..Cô đã mất anh bây giờ không thể mất thêm đứa con mình mang nặng đẻ đau nữa.. Hiện tại chỉ có con mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô mà thôi.."
- Uyển Đình...Đình Đình.. bà đang nghĩ gì vậy.?
Giai Kỳ thấy cô trầm tư không nói gì mãi nên cô xua xua tay trước mặt khẽ gọi ..
- À không có gì.. Khi nào tôi có thể xuất viện..Ở đây viện phí chắc là đắt lắm..
- Nếu ổn thì hai ngày nữa là được xuất viện rồi..Còn viện phí cũng không đắt lắm đâu bà đừng nghĩ nhiều.. À mà bà đã nghĩ ra tên cho em bé chưa, định đặt tên gì vậy?.
- Tên sao?
" Đường Uyển Đình nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong lòng mình cô khẽ cười rồi dịu dàng nói"
- Từ giờ tên của con là Bạch Tử Luân..
- ------ Bốn Năm Sau ---------
- Mẹ ơi mẹ ơi... hoan hô mẹ Đình Đình về rồi, mẹ ơi hôm nay tiểu Bảo ở nhà ngoan lắm..
Vừa nhìn thấy Đường Uyển Đình vào tới cổng trước một cậu bé kháu khỉnh hai má phúng phính chạy ùa ra ôm lấy chân cô, cái miệng nhỏ vẫn chúm chím chúm chím gọi mẹ..
- A.. tiểu Bảo ngoan của mẹ, mẹ nhớ con quá đi mất..u moazz
Đường Uyển Đình cười tươi bế cậu nhóc lên cưng chiều hôn lên má cậu bé một cái rồi hai mẹ con cùng nhau vào nhà..
- Mẹ ơi hôm nay mẹ Kỳ nấu nhiều món ngon lắm luôn, mẹ Đình Đình phải ăn thật nhiều đó, mẹ gầy quá đi thôi như vậy sẽ không đẹp nữa..
Cậu nhóc ôm cổ cô chu chu đôi môi nhỏ nhắn lên luyên thuyên bên tai cô không dứt lời... Cô cũng không hiểu dù là cô hay ba nó thì ai cũng đều trầm tĩnh ít nói nhưng sao đứa nhỏ này lại hoạt ngôn lanh lợi như vậy, mới có tí tuổi đầu nhưng rất hiểu chuyện luôn dặn dò chăm sóc cô từng chút y như ông cụ non, về điểm này thì cô biết là thừa hưởng gien của ai rồi, cả cô và anh ai cũng tỉ mỉ và chu đáo như vậy mà..
- Mẹ biết rồi ông cụ non của mẹ ơi....
- Cái thằng nhóc con này cứ luyên thuyên suốt ngày thôi, bám theo mình hỏi hết cái này tới cái kia trả lời nó thôi cũng phát mệt đấy. Bà về rồi trả lại cho bà đó. Ăn xong tôi còn phải nghỉ dưỡng sức để tối còn vào trực..
Giai Kỳ vừa tháo tập dề trên người xuống vừa nhìn Đường Uyển Đình thẳng thừng vạch tội con trai yêu của cô..
- Mẹ ơi, chỉ là tiểu Bảo thắc mắc thôi mà.. Vậy mà mẹ Kỳ lại nói tiểu Bảo như vậy..
Cậu nhóc xụ mặt gục đầu vào иgự¢ cô tủi thân nói..
- Mẹ Kỳ chỉ đang nói đùa thôi chứ không có ý xấu con đừng hiểu lầm, mẹ Kỳ rất thương con mà đúng không mẹ Kỳ.
Đường Uyển Đình xoa xoa đầu tiểu Bảo dỗ dành rồi nhìn Giai Kỳ nháy mắt tinh nghịch với cô ấy..
- Đúng rồi đúng rồi, mẹ Kỳ chỉ nói đùa thôi..hai mẹ con mau ngồi xuống ăn trưa đi..
Giai Kỳ lắc đầu chịu thua cô chán nản nói rồi ngồi xuống bàn ăn..
- Khoan đã mẹ ơi..
- Có chuyện gì vậy con.?
Đường Uyển Đình đặt cậu nhóc ngồi lên ghế rồi nghiêng đầu ngọt ngào hỏi..
- Trước khi ăn tiểu Bảo có một thắc mắc này muốn hỏi mẹ Đình Đình, hôm nay con hỏi mẹ Kỳ suốt một buổi sáng nhưng mà mẹ Kỳ đều trả lời là không biết..
- Là thắc mắc gì tiểu Bảo hỏi đi..
- Dạ tiểu Bảo hỏi mẹ Kỳ là mẹ Đình Đình đã sinh ra con nhưng sao mẹ lại họ Đường mà con lại mang họ Bạch không giống như mẹ nhỉ..?
Câu hỏi ngây ngô của cậu nhóc khiến sắc mặt cô chợt trầm xuống, mất vài giây cô mới nở lại nụ cười nhìn tiểu Bảo trả lời..
- Bạch Tử Luân tên của con là được đặt theo họ và tên đệm của ba con..
- Vậy ba con tên gì? Sao trước giờ ba không ở với mẹ con mình như những bạn khác vậy mẹ?
Lại một câu hỏi như nhác dao đâm thẳng vào tim Đường Uyển Đình, cô cố nén cảm xúc tiếp tục mỉm cười trả lời câu hỏi của con trai mình..
- Mẹ sẽ nói tên của ba cho con biết nhưng mà con phải hứa với mẹ là không được nói cho ai khác biết hết nếu không mẹ sẽ không vui đó, có được không?
- Dạ tiểu Bảo hứa với mẹ..
Cậu bé gật đầu chắc nịch mỉm cười đồng ý với cô..
- Vậy mẹ sẽ nói cho con biết.. Ba con tên là Bạch Tử Thiên, ba không ở với mẹ con mình là vì ba bận phải đi làm ở xa một thời gian nữa mới về thăm chúng ta được..
Đường Uyển Đình dùng tâm trạng thoải mái nhất cô dịu dàng giải thích cho tiểu Bảo hiểu..
- Vậy mà bạn tiểu Nhu bên cạnh nhà nói là do ba không thương mẹ không thương tiểu Bảo nên không chịu ở với chúng ta..
Nhìn cậu con trai nhỏ mình bĩu môi ỉu xìu nói, Đường Uyển Đình liền bật cười cô xoa xoa đầu cậu bé ôn nhu nói..
- Tiểu Nhu chỉ trêu con thôi. Ba rất yêu mẹ cũng rất là thương con chỉ là bây giờ ba đang bận không thể về được mà thôi..
- Dạ tiểu Bảo tin mẹ..*Chụt*
Cậu nhóc cười tươi rồi hôn lên má cô một cái điệu bộ đáng yêu khiến ai nhìn thấy lòng đều mềm nhũn cả ra..
- Đã xong chưa nào? Bây giờ có thể ăn cơm được chưa..
Giai Kỳ từ đầu tới cuối vẫn im lặng ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con mà phát buồn ngủ. Cô chống hai tay lên cằm nhàm chán lên tiếng..
- Xong rồi xong rồi, mời mẹ Đình mời mẹ Kỳ ăn trưa ngon miệng...