Trên giường bệnh Vũ Hạo Dân đang ngồi nghiêng đầu nhìn ba người mới vào cười tươi..
- Còn cười được là vẫn chưa thể ૮ɦếƭ rồi..
Bạch Tử Thiên nhìn qua Vũ Hạo Dân rồi cùng Đường Uyển Đình đi đến sô pha ngồi xuống..
- Ý cậu là gì đây? Muốn tôi ૮ɦếƭ lắm hả..
Vũ Hạo Dân lườm anh một cái rồi nhìn Kỷ Tuyết giọng nói liền nhẹ đi vài phần..
- Chỉ là gãy chân một thời gian sau sẽ đi lại bình thường thôi mà, em ủ rủ cái gì chứ..
Kỷ Tuyết cúi đầu không dám nhìn Vũ Hạo Dân một giọt nước mắt trĩu nặng trên mi rồi rơi xuống..cô lí nhí nói..
- Nếu không phải tại em tự dưng đòi uống trà sữa thì sẽ không hại anh ra nông nổi này.. đều là tại em..
- Không phải lỗi của em. Đừng tự trách nữa ha.. Chỉ cần em có thể ở bên cạnh chăm sóc anh thì dù có bị như vậy cũng rất xứng đáng..
Vũ Hạo Dân cười ôn nhu xoa xoa đầu Kỷ Tuyết..
- Anh nói gì vậy... anh có bị ᴆụng trúng đầu không sao lại ăn nói mê sảng luôn rồi..
Vũ Hạo Dân nắm lấy bàn tay của Kỷ Tuyết đang sờ trên trán mình xuống rồi nhìn cô vẻ mặt anh cũng trở nghiêm túc anh âm trầm nói..
- Được người mình thích quan tâm chăm sóc điều đó rất hạnh phúc, rất mãn nguyện...
Kỷ Tuyết nhất thời lúng túng trước hành động và lời nói của Vũ Hạo Dân, hai má đã bắt đầu đỏ ửng vì ngại ngùng
- Anh.. anh bị làm sao rồi.. em.. em đi gọi bác sĩ tới khám lại cho anh...
" Kỷ Tuyết lắp bắp nói rút tay ra khỏi tay anh rồi chạy ra ngoài"
- Xem ra bệnh viện là nơi rất dễ thổ lộ tình yêu em nhỉ..
" Bạch Tử Thiên liếc mắt nhìn Vũ Hạo Dân khẽ cười trêu chọc rồi quay lại nhìn Đường Uyển Đình bỡn cợt nói"
- Tử Thiên anh nói gì vậy hả?
Đường Uyển Đình liền thẹn thùng huýt vào tay anh một cái rồi lườm anh ngại ngùng.
Nhớ đến lần trước khi anh nhập viện vì bị viêm dạ dày cấp cũng ở bệnh viện này anh đã tỏ tình với cô. Vừa nghĩ đến thôi cô cũng đã thấy ngại rồi vậy mà anh còn dám trêu chọc cô..
- Cậu không thấy bất ngờ khi tôi thích Kỷ Tuyết sao?
"Vũ Hạo Dân nhíu mày nhìn Bạch Tử Thiên khẽ hỏi"
- Không bất ngờ chút nào. Từ khi ở bên Mỹ tôi đã biết cậu thầm thương trộm nhớ nó rồi.. Vậy mà đến tận bây giờ mới chịu nói ra..
- Cậu cũng biết cô ấy vốn dĩ ngay từ đầu đã thích cậu rồi, tôi nói ra thì được gì..
- Bây giờ tôi có Đình Đình của tôi rồi. Sớm muộn gì con bé cũng sẽ hiểu ra thôi. Cậu nên nắm bắt cơ hội cho tốt..
- Tôi rất thắc mắc một chuyện..
" Vũ Hạo Dân nhìn anh lạnh nhạt nói.."
- Là chuyện gì?
" Bạch Tử Thiên nhàn nhả hỏi lại anh "
- Kỷ Tuyết rất dịu dàng, trong sáng lại còn từng cứu cậu một mạng, vậy tại sao cậu không có chút tình cảm nào dành cho cô ấy"..
" Bạch Tử Thiên nghe câu hỏi của Vũ Hạo Dân xong anh chỉ cười nhạt rồi trầm thấp trả lời.."
- Vì tôi chưa từng rung động trái tim khi đứng trước cô ấy. Thứ tôi cho chỉ có thể là tình cảm anh trai em gái. Cũng giống như cậu, Kỷ Tuyết chưa từng quá thân thiết với cậu như tôi, chưa từng nói chuyện dịu dàng với cậu vậy mà cậu vẫn yêu cô ấy đó thôi. Tình yêu là thứ chính ta không thể điều khiển được đó càng không thể nào hiểu được vì sao lại yêu một người, đơn giản chỉ là cảm thấy khi ở bên người đó ta được vui vẻ, thoải mái, ấp áp và hạnh phúc..
" Nói xong Bạch Tử Thiên nhìn Đường Uyển Đình nở một nụ cười hạnh phúc với cô, rồi đứng dậy nhìn Vũ Hạo Dân"
- Cậu nghỉ ngơi đi, tôi nghĩ chắc là có người chăm sóc tốt cho cậu rồi không cần bọn này nữa đâu ha. Khi nào xuất viện thì báo cho tôi..
"Dứt lời anh nắm tay cô đứng dậy, Đường Uyển Đình khẽ gật đầu chào Vũ Hạo Dân rồi đi theo anh ra ngoài"
Trên đường xuống nhà gửi xe của bệnh viện suốt một đoạn đường cô đã suy nghĩ rất kĩ cô do dự không biết có nên hỏi anh một chuyện hay không...
Nhìn nét mặt như đang có tâm sự trong lòng, anh cũng biết là cô đang nghĩ gì nên vừa nắm tay cô vừa đi chầm chậm rồi mở lời nói khe khẽ bên tai cô..
- Thật ra anh và Kỷ Tuyết quen biết nhau trong một lần anh bị tai nạn xe. Hôm đó anh uống say trên đường lái xe về nhà đã xảy ra tai nạn. Đường khuya vắng người cũng may đêm đó Kỷ Tuyết cùng ba của cô ấy đang trên đường từ bệnh viện về nhà thấy có tai nạn xe, nên họ dừng lại và đưa anh đến bệnh viện.. Lần đó anh đã bị thương rất nặng nếu không nhờ ba của Kỷ Tuyết là bác sĩ thì có lẽ anh đã không thể sống được đến khi vào bệnh viện..
Giọng nói âm trầm của anh vang lên bên tai Đường Uyển Đình từng câu từng chữ của anh chỉ là kể lại chuyện đã từng xảy ra nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, tay cô càng siết chặt tay anh hơn..
Cô từng cứu anh, người đó cũng từng cứu anh còn là trong lúc thập tử nhất sinh. Nhưng người anh lựa chọn lại là cô.. Có lẽ là những gì anh vừa nói với Vũ Hạo Dân tất cả đều đúng.. Tình yêu là thứ mà chính bản thân mình cũng không thể hiểu được, trái tim của mình nhưng lại không thể điều khiển nó có thể yêu ai...
- Tử Thiên... cảm ơn anh..
"Cô dừng bước lại, nhìn anh mỉm cười rồi dịu dàng nói, trên mi mắt cũng rơi xuống giọt nước âm ấm"
- Cảm ơn chuyện gì? Sao lại khóc rồi?..
" Bạch Tử Thiên nhíu mày nhìn cô đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi"
Đường Uyển Đình không thể cầm được nước mắt cô ôm chầm lấy anh không ngừng thút thít..
- Cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã hiểu em, cảm ơn anh không xem thường mà chấp nhận em... hic.hic..
" Bạch Tử Thiên nghe từng câu từng chữ cô nói mà chỉ biết bật cười, anh xoa nhẹ đầu cô dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ.."
- Cô vợ ngốc của tôi ơi.. Em lại suy nghĩ đi đâu rồi. Anh trao tình yêu cho em thì em cũng phải trao tình yêu của em lại cho anh chứ, tất cả tấm chân tình anh đã dành cho em thì em cũng đều phải đền trả lại cho anh y như vậy. Thế là công bằng, chúng ta cùng nhau cho đi cùng nhau nhận lại. Không hơn không kém không ai nợ ai vậy tại sao phải cảm ơn...
Nghe anh dỗ dành vô cùng lí lẽ cô liền bật cười rồi ngước lên nhìn anh bằng gương mặt lấm lem nước mắt vừa nói vừa mỉm cười...
- Ừm.. chúng ta cùng cho đi cùng nhận lại.
Chúng ta cùng yêu nhau cùng bên nhau trọn đời..,,,,,