Xuất viện, hôm nay chính là ngày mà Yến Mịch xuất viện, ở đây chịu đựng chín ngày đối với cô đã là quá sức chịu đựng rồi.
Lần này anh ta không đích thán đến đón cô nữa mà bảo quản gia và tài xế của nhà họ Bắc đến đón cô.
- Thiếu phu nhân, tôi đã làm giấy xuất viện rồi, chúng ta đi thôi.
Gặp quản gia, từ đâu đến cuối cô vẫn trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh đó, không hề nói lời nào.
Cô như vầy khiến ai gặp cũng phải khó chịu, nếu là người không biết, không hiểu Yến Mịch thì sẽ nói cô chảnh choẹ, giở thói tiểu thư, không tôn trọng người khác, không xem ai ra gì nhưng đó là những người không biết.
Còn quản gia, cô đã quá hiểu rõ Yến Mịch rồi, cô ấy vốn không phải là người như vậy. Chỉ là bị đã kích, bị ђàภђ ђạ và tổn thương nên mới thành ra bộ dạng như hôm nay. Vã lại Yến Mịch cô như vầy đã được Quản gia cho là kiên cường rồi, nếu không, đối với những cô gái khác thì đã không chịu nổi sự ngược đãi của Bắc Dật Quân rồi.
Hơn nữa, Yến Mịch còn là một vị tiểu thư từng được nuông chiều, từng được thương, chưa bao giờ phải chịu một roi nào vậy mà giờ lại phải chịu cảnh như này. Cô ấy chịu đựng được thật sự đã rất rất rất rất rất giỏi rồi. Những người không biết thì cứ mặc kệ họ đi, quan tâm chi đến bọn lắm chuyện đó chứ.
Ngồi trên xe cô không nói gì mà chỉ nhìn ra cửa sổ. Đã hơn tuần rồi cô không hề nói chuyện cũng chẳng tỏ thái độn nào khác ngoài gương mặt lạnh nhạt. Cứ cảm thấy cô sắp biến thành người câm, sắp biến thành một người vô cảm rồi.
Nhưng nếu vậy còn tốt, chứ cô mà bị trầm cảm thì thật sự rất khó mà trị được. Tâm bệnh thì phải chữa từ tâm, mà khúc mắc trong lòng cô chính là Bắc Dật Quân, bảo phải chữa làm sao kia chứ?
Thật ra ngoài mặt cô tỏ thái độ bất cần đời vậy thôi nhưng trong lòng cô vẫn còn rất lưu luyến cuộc sống này.
Cô nhìn ra cửa sổ không rời mắt là vì cô còn muốn thưởng thức cảnh đẹp của cuộc sống, thưởng thức cuộc sống của loài người. Đó là lưu luyến.
Vì cô sợ khi mình trở về nơi đó rồi thì sẽ không còn được nhìn ra thế giới bên ngoài nữa, cô sợ mình sẽ bị giam cầm trong đó, sống một cuộc sống của thú vật chứ không phải là người nữa. Cô sợ mình sẽ dần dần biến thành một món đồ quý hiếm bị giam cầm trong tủ kính sang trọng, trang nhã, nhưng không bao giờ được nhìn thấy ánh nắng mặt nữa. Bốn bề quanh cô sẽ mãi mãi là bức tường dày cứng không lối thoát.
Cô còn đang ngắm nhìn cuộc sống thì chiếc xe lại quẹo vào một hướng khác.
Khoan đã!!!! Đây đâu phải là con đường bình thường về căn nhà đó. Bọn họ muốn đưa cô đi đâu.
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi của của Yến Mịch, quản gia vội giải thích.
- Thiếu phu nhân, em không cần lo lắng đâu. À... sau này em sẽ không còn sống ở ngôi nhà đó nữa, em sẽ được chuyển đến biệt thự của Bắc gia, từ hôm nay em sẽ sống ở đó cùng với thiếu gia. Và em cũng không cần quan tâm nhiều đến việc này, đồ của em đã được dọn đến đó cả rồi, những thứ cần thiết, cần mua cũng đã mua cho em luôn rồi. Em cứ thoải mái mà sống ở đó. Từ hôm nay chị cũng đến đó hầu hạ em và thiếu gia luôn.
- Cuộc sống ở đó cũng tốt hơn rất nhiều, không lạnh lẽo, vắng vẻ như nơi em ở lúc trước. Ở đó có rất nhiều người hầu, vệ sĩ, mỗi người một việc, đến đó rồi em không cần phải làm gì nữa.
Gì chứ? Biệt thự Bắc gia? Sống cùng Bắc Dật Quân?
Cơ thể của Yến Mịch bỗng run lên. Trong lòng không ngớt li lắng, sợ hãi.