Cô quản gia vừa đến không lâu thì nhìn thấy....
Dật Quân đang mang theo cơn giận hừng hực từ cầu thang đi xuống.
- A! Thiếu gia? Tối qua... anh đã về đây sao?
Nhìn thấy anh là cô liền nghĩ đến chuyện chẳng lành, không biết tối qua Yến Mịch đã bị anh ђàภђ ђạ ra sao nữa.
- Nếu tôi không về sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi quỷ quái này? Cô đúng là càng ngày càng hỏi những câu dư thừa đấy.
Gương mặt điển trai của anh bắt đầu nghiêm nghị hơn.
- À, vậy... thiếu gia, anh có muốn ở lại ăn sáng không?
Vừa bước xuống cầu thang anh liền lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Khói thuốc mờ ảo làm cho cô quản gia không nhận ra được cảm xúc trên mặt anh là gì nữa.
- Cũng được, cô gọi cô ta xuống đây cùng ăn với tôi luôn.
- Hả? Thiếu phu nhân sao? Anh... không phải rất ghét cô ấy à?
Không nói gì, anh chỉ quay sang liếc cô một cái đã khiến cô giật thót tim.
- Được, tôi đi ngay.
...----------------...
Một lát sau.
Thức ăn sáng đã được bày sẵn, Dật Quân cũng đã ngồi ở bàn ăn.
Yến Mịch đang đờ đẫn đi xuống cầu thang, chân thì khập khiễng.
Lúc quản gia lên gọi cô thì cô vẫn còn đang cuộn người nằm ngủ trên sàn phòng tắm.
Quản gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô không muốn nhiều chuyện.
- Này, chân cô bị què rồi hay sao vậy? Chậm chạp lề mề, thật khiến người ta chướng mắt.
Cô không nói gì, chỉ cố gắng đi nhanh hơn một chút.
Yến Mịch đi lại bàn ăn, kéo ghế định ngồi xuống.
- Ai cho cô ngồi?
Cô nhìn anh chằm chằm.
- Cô chỉ được đứng mà ăn thôi.
Ánh mắt lạnh buốt cứ quấn chặt lấy cô.
- Sao không nói gì? Bị câm rồi à?
Đôi mắt anh nheo lại.
- Haiz!
Cô thở dài một hơi.
- Rốt cuộc là anh lại sao vậy? Em nên nói gì? Làm gì? Để anh có thể vui lòng đây?
Cô mệt mỏi nói với anh, cô ấy không như trước kia mà yếu đuối nữa, lần này cô ấy nói vẻ mặt kìm nén, hờn giận lại bất lực.
Không lẽ cô thật sự đã không chịu nổi nữa? Đã quá sức chịu đựng của cô rồi sao?
- Ha, cô... là phụ nữ, đương nhiên là nên nói, nên làm việc mà một người phụ nữ như cô nên làm rồi. Cần tôi dạy nữa à?
- Cô chỉ cần học theo những người phụ nữ hôm qua ở quán bar là được, cố gắng là tôi vui đi, tôi.... sẽ tha cho cô.
Anh chóng tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt biến thái vô cùng.
Chắc là... anh đã có thú vui mới với món đồ chơi này rồi.
Quản gia đứng trong bếp nghe câu chuyện lại chẳng hiểu gì cả.
Hôm qua thiếu gia và cô ấy đã chạm mặt nhau sao?
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt giận dỗi đó. Nếu là những người phụ nữ khác... họ sẽ không làm như vậy đâu. Cô phải học cách lạt mềm buộc chặt, ỏng ẹo, nũng na nũng nịu vào mới có thể mòi chày đàn ông được.
- Đúng rồi, nếu cô mà cứ như này thì sẽ không khiến cho một con cá to như Dương Hạo Nam dính lưới đâu.
Ánh mắt chế giễu của Dật Quân khiến cho cô cảm thấy bị xúc phạm, hai tay cô bấm chặt vào váy.
- Anh đừng có như vậy nữa được không? Em không muốn mòi chày ai cả, đặt biệt là Hạo Nam. Em đã nói rồi, em và Hạo Nam không có gì cả.....
- Xuỵt! Cô sai rồi, tôi không muốn cô giải thích, tôi không muốn nghe, cũng không cần cô nói. Cô nghĩ... tôi quan tâm đến chuyện đó lắm hay sao?
- Ha ha ha, tại sao tôi phải quan tâm đến mối quan hệ của hai người? Tôi chỉ quan tâm đến thú vui của mình thôi, món đồ chơi mà tôi chưa chơi chán... sao có thể để người khác ᴆụng chạm vào.
- Được rồi, đừng lề mề nữa, thử xem, lại đây, quyến rũ tôi xem sao?
Anh ấy ngửa mình ra sau, dang rộng đôi tay với tư thế thong thả như nói "Nào tới đây, tôi cho cô tất."
Ánh mắt giễu cợt, đôi môi nhếch lên lạnh lẽo khiến cho trái tim Yến Mịch trở nên băng giá hơn bao giờ hết, đôi mắt cô trở nên lạt nhạt vô hồn.
Rốt cuộc anh lại muốn làm gì nữa đây? Lúc thì ђàภђ ђạ em, lúc thì ghét bỏ không muốn tới gần, bây giờ thì lại trêu đùa, hời hợt, còn muốn em nhào vào lòng anh. Đến cuối cùng... anh nghĩ gì, muốn làm gì... em đều không hiểu được cho dù một lần. Vậy thì... anh đối với em là gì chứ? Đồ chơi? Thú cưng? Hay là một món đồ để anh chà đạp? Hoặc tệ hơn là rác rưởi?