Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi - Chương 07

Tác giả: Phạm Thu

Tình Cảm Âm Thầm Nảy Nở

Dọc đường, quản lý và Tần Vịnh trò chuyện về tình hình nhà xưởng câu được câu không, đến nhà hàng ông ta âm thầm thở phào.
Rốt cuộc trực tiếp cảm nhận được thế nào là gần vua như gần cọp rồi.Lâm Phàm theo đoàn người đi vào phòng VIP xong nhẹ nhàng đóng cửa dùm họ, đứng ngoài cửa làm một vệ sĩ xứng với danh hiệu.
Đột nhiên cửa bị mở ra, mặt Tần Vịnh âm u “Còn phải đợi mời vào à?”“Hả?” Lâm Phàm không kịp phản ứng.“Đi vào, ăn cơm.” Tần Vịnh không biết tại sao mình nhiều chuyện thế, cô vệ sĩ nhỏ này ăn hay không thì có liên quan gì.
Vốn cho rằng Lâm Phàm nghe xong sẽ cảm động rưng rưng nước mắt, ai dè cô kiên quyết lắc đầu, “Ông tổng, các vị bàn chuyện làm ăn tôi không tiện nghe chuyện cơ mật lắm! Tôi sẽ đứng ngoài cửa bảo vệ an toàn cho ngài!”“Cô tưởng bây giờ đang đóng phim chắc! Cơ mật đâu ra lắm thế!” Bực bội kềm nén suốt một ngày rốt cuộc bùng nổ, Tần Vịnh phát hiện gần đây tâm tình hắn dao động cực lớn.
Nhìn khuôn mặt vô tội của cô, hắn thở hắt ra, bất lực nói, “Vậy cô ngồi ngoài đại sảnh chọn món đi, tiền ghi vào bữa ăn của phòng này.”“Nhưng…” Lâm Phàm theo bản năng tính cự tuyệt, mặt Tần Vịnh lập tức đen như đít nồi “Người không biết còn tưởng tôi chèn ép nhân viên, đây là lệnh!”“… Rõ!” Lâm Phàm hơi chần chừ, đáp ứng.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy, ông tổng này tuy hơi ngốc, hơi yếu nhưng thật sự là người tốt.Tần Vịnh hài lòng gật đầu, mặt mày sáng sủa như trời mới tạnh mưa xong.
Tiện tay đóng cửa lại, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn có một nhân viên yêu nghề, tận tâm bảo vệ mình như thế.Người trong phòng VIP tuy không nghe rõ hai người nói gì nhưng đều lén lút trao đổi bằng mắt.
Mọi người nhất trí cho rằng cô trợ lý nhỏ này chỉ sợ không phải trợ lý bình thường.Chẳng lẽ… có quan hệ gì đó với chủ tịch Tần?Không phải chứ, phương diện đó chủ tịch Tần rất ít tin đồn mà, không phải dồn đại ngài ấy và Lâm Lỗi phòng marketing là một đôi sao?Tàm xàm, nhìn chủ tịch Tần rất bình thường.Sao ông biết được, bình thường hay không bình thường ông nhìn ra được chắc? Tôi cũng cảm thấy chắc chắn ngài ấy thích đàn ông.Phải đó, nếu không bao nhiêu năm nay một chút tin giật gân cũng không có, còn không phải mèo ăn trộm thịt?Tôi nghe nói…Mọi người đều dùng ánh mắt cực kỳ ăn ý giữa đồng nghiệp với nhau thảo luận, giao lưu.
Còn Tần Vịnh, không có sự ăn ý với bọn họ thì đầu óc mịt mù, đám người này làm gì mà đưa mắt nhìn nhau đăm đăm thế này, lại còn ánh mắt đan chéo nữa chứ? Bị bệnh gì à?“Khụ khụ…” Tần Vịnh ho khẽ nhắc nhở.
Mọi người giật mình tỉnh ra đều thay đổi vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười nhìn Tần Vịnh.“Chủ tịch Tần, ngài thử món tôm hùm rang muối tiêu này xem, đây là món ruột của nhà hàng này đó.” Quản lý hơi lớn tuổi lập tức mời chào Tần Vịnh một cách thành thạo.
Người đàn ông vẻ mặt đứng đắn bên cạnh cẩn thận bẩm báo, “Chủ tịch Tần, lần này máy móc và dây chuyền tiên tiến nhất đã chuẩn bị kỹ rồi, lát nữa ngài…”“Ăn cơm không nên bàn việc công, chủ tịch ~ ngài thử món bào ngư hấp tỏi này xem.” Nữ quản lý cười tươi rói, yểu điệu gắp một con bào ngư bỏ vào dĩa của Tần Vịnh, giọng điệu nhu mì làm bà con phát rét.Ai ngờ Tần Vịnh không khách khí đẩy dĩa ra, nói “Tôi không ăn tỏi, các người cũng không cần gắp đồ ăn cho tôi, trên đũa có dính nước miếng của mấy người.”“Anh nói tiếp đi, máy móc kiểm tra hết rồi sao?” Tần Vịnh lại nhìn anh chàng vẻ mặt đứng đắn.Mọi người chưa kịp xấu hổ vì sự kiện nước miếng lập tức nâng cao tinh thần chuẩn bị phối hợp với ông chủ tháo vát.Cả bữa cơm, trừ Tần Vịnh ra, không ai ăn ra mùi ra vị gì cả.Gần hết bữa tiệc, điện thoại Tần Vịnh đột nhiên reo lên.
Hắn móc ra thấy là điện thoại của mẹ già nhà mình bèn cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.
Bất ngờ là ngoài cửa lại không thấy Lâm Phàm.“A lô?” Ấn nút nhận cuộc gọi, Tần Vịnh không nhịn được dòm chung quanh, chẳng lẽ còn đang ăn cơm?“Con trai! Con đi thành phố Y à?” Giọng nói thân thiết của bà Tần vọng qua điện thoại.“Dạ, rồi sao?” Quan sát sơ sơ mấy bàn ăn chung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Phàm đâu hết, có chút bất an trả lời bà Tần.“Trung tâm thành phố Y có một tiệm bánh nướng, lúc về mua cho mẹ một ít, là tiệm bánh nướng phô mai XX!”Tần Vịnh không nhịn được trợn trắng mắt, “Biết rồi.”“Hì hì, con ở ngoài cẩn thận chút, mẹ ngắt đây! Bái bai!”Tắt điện thoại xong, Tần Vịnh vẫn không nhịn được ngoắc phục vụ đi ngang hỏi “Cô gái đi cùng tôi ban nãy ngồi bàn nào? Người cao cao tóc ngắn ấy.”“À, cô ấy không gọi cơm, tôi thấy cô ấy đi ra ngoài rồi.” Cô gái cao cao tóc ngắn không nhiều lắm, với lại còn đi cùng bọn họ nữa, phục vụ nhớ ra ngay tức khắc.Tần Vịnh cám ơn xong sải bước đi ra cửa, đứng ngay cửa nheo mắt lần mò dáng người thanh tú cao gầy trong đám đông.Không tới một hồi, một cảnh tượng đập vào mắt hắn.Bầu trời u ám, xe cộ tới lui trên đường, người đi bộ tấp nập sải bước.
Một bà lão vừa bẩn vừa đen ngồi bên vành đai xanh, thân hình khòm khòm nhìn qua có vẻ là dân lang thang hoặc ăn mày, với lại ánh mắt vô hồn, quá nửa là thần kinh không bình thường.
Tay cầm một cái bánh bao nhân đậu nhai ngấu nghiến.Lâm Phàm nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh bà ấy, tay cũng cầm một cái bánh bao đậu mà cắn, tay kia cầm một bình nước khoáng, thỉnh thoảng lại rót đầy cái chén mẻ trước mặt bà lão.Tần Vịnh nghĩ mãi không tìm ra từ nào thích hợp diễn tả vẻ mặt cô, dịu dàng? Thương cảm? Ân cần?Mà gương mặt tươi cười sáng sủa của cô trong mắt hắn có chút quái lạ, giống như một bức ảnh chụp lặng lẽ khắc vào lòng hắn.Có chút hoảng hốt trước cảm giác lạ lùng phát ra từ trong lòng, hắn hơi giật mình quay người đi vào nhà hàng, âm thầm nói với mình, chẳng qua là lần đầu tiên hắn thấy một phương diện khác của cô gái này nên mới giật mình thôi.
Đúng, chỉ là giật mình mà thôi.“Chủ tịch Tần, lát nữa ngài trực tiếp đi tuần tra nhà xưởng hay là thuê một căn phòng trong nhà hàng nghỉ ngơi một lát?” Quản lý lớn tuổi chu đáo hỏi Tần Vịnh.“Trực tiếp xuống xưởng.” Trở về phòng VIP, suy nghĩ của Tần Vịnh vẫn treo lơ lửng trên người Lâm Phàm, lúc này hắn rất bực mình.Mức độ sùng bái Tần Vịnh của mọi người lại tăng thêm một bậc, ông tổng yêu nghề kính nghiệp quá! Không biết bao nhiêu cậu ấm đời thứ hai ăn chơi tới ૮ɦếƭ cũng không làm việc đàng hoàng nhưng ông tổng của bọn họ lại anh minh thần võ như thế, chịu khó chịu khổ.
Vì công ty dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy phục vụ!Tần Vịnh không biết hình tượng bản thân đã thăng hoa trong lòng bà con, mở cửa thấy Lâm Phàm đứng ngoài thì cảm giác lạ lẫm trong lòng lại càng mạnh hơn, làm hắn hơi luống cuống.“Mới rồi đi đâu?” Nhưng mặt vẫn giả vờ bình thản, cực kỳ trấn tĩnh.“Không phải ngài để tôi đi ăn sao?” Lâm Phàm đột nhiên ý thức được vừa rồi mình rời bỏ cương vị, mở to mắt có chút lo lắng.“Kêu cô ở trong nhà hàng ăn, cô đi đâu?” Nếu có quần chúng vây xem lúc này nhất định sẽ xông lên trực tiếp đập vô cái đầu đẹp trai của Tần Vịnh, giả vờ bà mẹ mày á! Không phải tận mắt thấy Lâm Phàm ăn bánh bao đậu ngoài cửa sao?Lâm Phàm hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nói nhỏ: “Đồ ăn ở đây mắc quá, tôi đi ra ngoài mua món khác.”“Tần thị bị cô ăn sập được hả?” Tần Vịnh tối mặt.“Không, nhưng tôi chỉ là vệ sĩ, không cần ăn đồ mắc vậy.” Lâm Phàm nghiêm túc nhìn hắn.Cuộc sống lúc nhỏ khiến cô hiểu được, kiếm đồ ăn không dễ, vì thế cô không kén chọn, không chê ghét thứ gì.
Tuy đồ ăn trong cái nhà hàng xa xỉ này không cần cô bỏ tiền ra nhưng từ nhỏ bà ngoại đã nói với cô, làm người nhất định phải thành thực, không nên vì nghèo đói mà lợi dụng người khác.Tần Vịnh chỉ cảm thấy иgự¢ bị cục tức chặn lại, sầm mặt đi ra khỏi nhà hàng.
Lâm Phàm không hiểu vì sao Tần Vịnh tức giận, vội vàng đi theo.Ngồi ở sau xe, Tần Vịnh nhìn qua cửa kính, thấy bà lão ban nãy còn ngồi chỗ cũ, chỉ là bên cạnh có thêm một cái túi gì đó trắng trắng cùng một chai nước khoáng.“Mấy cái bánh bao đó là cô để hả?” Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được thốt lên.“Vâng, sao ngài biết?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn hắn, lại theo tầm mắt hắn nhìn bà lão khòm khòm, không khỏi thở dài, quay đầu im lặng không nói.“Sao tôi không biết được? Cô quá mềm lòng?” Tần Vịnh cười ha ha, không thể nói với cô vừa nãy đi ra nhìn thấy, cô cùng một người ăn mày ngồi xổm dưới đất ăn bánh bao.Lâm Phàm nhìn phong cảnh lướt qua hai bên cửa xe, im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng, giọng có phần cô đơn, “Nếu, bà ấy có con trai con gái hiếu thảo, hoặc có một người yêu thương chăm sóc bà ấy, sao lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ làm kẻ ăn mày chứ?”Tần Vịnh nghẹn họng, cảm giác cô gái trước mặt này càng lúc càng khó nắm bắt.
Rốt cuộc cô mạnh mẽ độc lập hay dè dặt tầm thường? Sảng khoái không câu nệ tiểu tiết hay đa sầu đa cảm?Dọc đường mỗi người đều mang tâm sự riêng, im lặng không nói.
Quản lý lái xe thấy không khí lặng ngắt căng thẳng không thôi, “À à, nghe hát không?” Ông ta lấy hết can đảm hỏi, quả nhiên không ai trả lời.Ông ta không nhịn được liếc qua kính chiếu hậu, đầu óc hai người này đang suy nghĩ gì vậy, mỗi người một bên nhìn ra ngoài cửa sổ xe xuất thần, ngoài cửa có phong cảnh gì đẹp đâu?Thấy không ai để ý mình, ông ta tự giải trí mở nhạc trong xe lên.
Căn cứ theo suy nghĩ trong đầu ông ta thì, lúc này hẳn là nên mở loại nhạc êm dịu nhẹ nhàng, giảm bớt không khí đè nén trong xe.
Ai ngờ, tiếng đàn ông gào rống thê lương một bản rock n’ roll vang lên đột ngột, ba người trong xe đồng loạt nhảy dựng cái thân hình dũng mãnh lên.
À không, Lâm Phàm là thân hình xinh xắn nhảy dựng lên.“Cái gì vậy!” Tần Vịnh bị hoảng hồn, nhìn ông ta trừng trừng, gắt lên.“À à, xin lỗi xin lỗi, ngày hôm qua con trai tôi lái xe này, chắc chắn là nó bỏ thứ nhạc này vô.
Xin lỗi xin lỗi.” Quản lý liên tục xin lỗi, tuy mới rồi bản thân cũng bị dọa tới tận tim gan nhưng tim gan ông tổng quý báu hơn ông ta.Đột nhiên, Lâm Phàm nhịn hết nổi, lấy mu bàn tay che miệng cười thành tiếng, càng lúc càng lớn.
Dọa cho quản lý sợ hết hồn.
Mặt Tần Vịnh đen như đít nồi nhìn cô, “Điểm cười của cô sao mà thấp vậy.”“Ha ha ha, xin… xin lỗi… Ha ha ha tôi, ha ha cười một lát…”Tần Vịnh trừng cô im lặng không nói nhưng dần dần bị khuôn mặt tươi cười của cô cảm nhiễm, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, dần dần cười thành tiếng.
Không khí cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Nhưng quản lý ngược lại càng sợ hãi, căng thẳng nắm vô lăng đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Hai người này nhất định mắc bệnh rồi… Hôm nay nếu mình có thể bình an vô sự về nhà, nhất định phải bắt con trai đem tiêu hủy số đĩa nhạc này đi.
Sự Khác Biệt Giữa Sinh Hoạt Và Sinh Tồn

Nhà máy rộng thênh thang làm mất hơn một giờ đồng hồ mới đi hết các địa điểm quan trọng, đang chuẩn bị về thành phố S thì Tần Vịnh nhớ ra nhiệm vụ trọng đại mà bà Tần giao phó, đặc biệt vòng đến nội thành mua bánh nướng phô mai XX, Lâm Phàm lại cười hì hì nói, “Loại bánh này tôi cũng biết làm, đảm bảo ăn ngon hơn chỗ này.” Vừa nãy cô ăn thử một cái mới dám chắc như thế.Tần Vịnh hơi bất ngờ nhìn cô “Cô cũng biết làm?”“Vâng, có cơ hội làm cho ngài ăn thử nhé?” Từng vì tiền học phí, cô và bà ngoại đặt một cái lò ngay đầu ngõ bán bánh nướng.
Mưa dầm thấm đất, sau đó cô cũng học được, mỗi lần tan học xong lại nhận lấy sạp hàng thay bà ngoại, còn bà thì về nhà làm cơm đem cho cô.“Thích ăn thì đi mua được rồi, còn học làm cái gì?” Quen được nuông chiều từ bé, đương nhiên Tần Vịnh không biết khó khăn của người khác.“Hi hi.” Lâm Phàm cười ngây ngô không nói, cô còn biết làm bánh rán, bánh trứng, đủ các loại bánh điểm tâm.
Cô biết những thứ đó không phải vì hưởng thụ mà vì sinh tồn.Về đến thành phố S đã là buổi tối, Tần Vịnh sờ cái bụng rỗng nói, “Đi ăn trước đã.” Lâm Phàm đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, cô không dám bỏ đói ông chủ.“Ông tổng, chỗ này rất gần nhà tôi, hay là đến nhà tôi làm đại món gì đó ăn?” Bây giờ quá giờ cơm rồi, nếu cùng Tần Vịnh đi mấy cái nhà hàng sang trọng đó ăn cơm, đoán chừng hắn đói ngất giữa đường cũng nên.Tần Vịnh vừa nghe liền quay ngoắt qua nhìn cô, vẻ mặt do dự nhưng thấy đôi mắt trong veo của Lâm Phàm thì không tự chủ được mà gật đầu.
Chẳng qua hắn đói quá muốn mau mau được ăn cơm mà thôi, thật đấy! Hắn tự nói với mình như thế.“Vậy tới phía trước quẹo vào bãi đậu xe của siêu thị, ở nhà không có tủ lạnh nên tôi không dự trữ thức ăn nhiều.” Lâm Phàm nhịn xuống cảm giác say xe, gắng gượng nói, Tần Vịnh nghe theo lời cô.“Ông tổng thích ăn gì?” Trong siêu thị, Lâm Phàm hồi phục tinh thần, Tần Vịnh không được tự nhiên đi theo Lâm Phàm vào khu đồ ăn đông lạnh.
“Gì cũng được”, hắn thuận miệng nói.“Vậy làm cơm chiên bát bửu đi.” Lâm Phàm cầm một cục jambon lên, nhìn giá tiền hơi tặc lưỡi, nếu một mình cô ăn nhất định không thêm jambon.“Cho tôi ăn cái này?” Tần Vịnh khinh khỉnh nhìn cô.“Ông tổng không phải bây giờ ngài rất đói sao, chiên cơm nhanh hơn, ở nhà còn cơm nguội.” Lâm Phàm hiểu ý giải thích.Tần Vịnh có vẻ hài lòng, “Đừng hở ra là ngài này ngài nọ nữa.”“Hả?” Lâm Phàm đang lựa đậu Hòa Lan, không hiểu quay đầu nhìn hắn.
Tần Vịnh cao lớn, mặc áo sơ mi cắt may tinh xảo, tay cầm áo vest đứng giữa siêu thị sáng choang, nhìn hoàn toàn xa lạ với mớ rau dưa hành tỏi bên cạnh.
Gương mặt đẹp trai, lông mày như vẽ, mắt sáng như sao.
Giờ phút này có vẻ bất mãn đứng nhìn cô, không biết là vì ánh đèn sau lưng hắn hay là vì bản thân hắn khiến Lâm Phàm có cảm giác như trong mộng.“Lỗ tai cô có vấn đề à! Cái gì cũng bắt tôi nhắc lại hai lần! Tôi nói đừng xưng hô tôi là ngài này ngài nọ nữa!” Tần Vịnh không biết bản thân lại khó chịu cái gì nữa.“Nhưng mọi người đều… Rõ! Tuyệt đối không kêu ngài nữa!” Đang định nói mọi người đều xưng hô là “ngài” lại thấy mặt hắn đen lại, trực giác mách bảo cô, ông tổng sắp phát hỏa rồi! Vẫn nên thuận theo đi, dù sao mình cũng chả tổn thất gì, hình như còn được lời nữa.Tốc độ trở mặt của Tần Vịnh tuyệt đối còn nhanh hơn lật sách nữa.
Lập tức trời quang mây tạnh, miệng hối không ngừng, “Mau lên mau lên, đói ૮ɦếƭ rồi.”“Mua xong hết rồi, đi thôi.” Lâm Phàm nhanh nhẹn đi tới quầy thu ngân.“Tổng cộng 42 đồng 6 xu.” Nhân viên thu ngân thành thạo bỏ đồ vào túi.Tần Vịnh đang định mở ví, lại bị Lâm Phàm cản lại.“Để tôi!” Cô nhanh nhẹn móc cái ví nhỏ trong ba lô ra, lôi ra ba tờ mười đồng, hai tờ năm đồng, tiếp đó lại moi moi lục lục, lục ra được hai đồng tiền xu, cuối cùng tiếp tục móc ra một đồng 5 xu và một đồng 1 xu.
Đếm đủ số rồi mỉm cười đưa cho nhân viên thu ngân.“Cảm ơn chị, đã nhận của chị đủ 42 đồng 6 xu, đây là hóa đơn.” Nhân viên thu ngân cầm hóa đơn đưa bằng hai tay.
Lâm Phàm biết đây là quy định, loại siêu thị lớn thế này nhân viên thu ngân nhất định phải đưa hóa đơn cho khách hàng bằng hai tay, nếu không có thể khiếu nại, âm thầm than thở cuộc sống không dễ dàng gì.Tần Vịnh đứng sau lưng cô trợn mắt há mồm, “Sao trên người cô chuẩn bị nhiều tiền lẻ thế?”“Không có đặc biệt chuẩn bị đâu, xài một hồi tự nhiên có thôi.” Lâm Phàm cười tinh nghịch.Lâm Phàm không nói dối, quả thật chỗ này rất gần nhà cô, ước chừng đi khoảng năm phút là tới dưới lầu nhà cô thuê.“Ở chỗ này, là lầu 5.” Lâm Phàm cầm túi đồ ăn nhẹ nhàng leo lên lầu.
Tần Vịnh hơi ngửa đầu nhìn lên lầu 5, than thở một tiếng leo lên theo.“Đèn lầu 2 hư rồi, ông tổng ngài, à không, anh cẩn thận.” Lâm Phàm vội vàng sửa miệng.Tần Vịnh tỏ vẻ gớm ghiếc bám vào tay vịn ừ một tiếng.Vào nhà rồi, phản ứng đầu tiên của Tần Vịnh là tìm nhà vệ sinh rửa tay, cứ nghĩ đến cái tay vịn cầu thang nhớp nháp trơn trợt do đủ thứ người bám vào, tôi sờ anh vịn là hắn nổi hết da gà.Lâm Phàm đóng cửa xong cầm túi đồ ăn đi vào bếp rửa sạch.Lôi đậu Hòa Lan và bắp hạt ra ngâm nước, xắt lạp xưởng và jambon để sẵn, lại lấy ra một cái chén đập hai quả trứng gà, rót thêm chút giấm vào quấy đều.“Sao lại bỏ giấm vào trứng gà?” Tần Vịnh chui vào bếp, tò mò hỏi.“Làm như vậy, trứng chiên sẽ tươi mịn hơn.” Lâm Phàm cúi đầu, nghiêm túc xử lý tôm tươi trong tay, lột vỏ tôm bóc sợi chỉ trên lưng tôm làm liền một mạch, dùng sống dao đập nhẹ, bỏ thêm gừng nhuyễn và rượu nêm đồ ăn vào ướp.“Ông tổng, trong nhà không có ti vi, anh ngồi ngoài phòng khách nghỉ một chút đi.” Lâm Phàm tranh thủ ngẩng đầu nhìn Tần Vịnh cao lớn đứng ngay cửa nhà bếp chật hẹp, tốt bụng nói, để quần áo nhìn có vẻ đắt tiền thế kia dính dầu mỡ thì tiếc lắm.“Không cần, ngồi không chán lắm.” Tần Vịnh kinh ngạc mãi trước tay nghề điêu luyện của cô.Lâm Phàm nhún vai, bật bếp cho nóng chảo, sau đó cho hai muỗng dầu ăn vào, bỏ lạp xưởng và jambon vào đảo đều.“Cô biết nấu ăn là vì thích ăn à?” Tần Vịnh cảm thấy chỉ có lý do này thôi, bằng không ai rảnh đâu mà đi làm cái việc vất đi này.
Với lại bánh bao lúc sáng ăn ngon thật, xem ra cô là người thích ăn.Lâm Phàm nghe xong mỉm cười khe khẽ.
Động tác trong tay không hề dừng lại, thả đậu Hòa Lan và bắp hạt vào, tao một hồi lại cho thêm rượu vào hầm, “Lúc nhỏ, tôi rất muốn ăn gà giò.
Ông tổng biết gà giò chứ?”Tần Vịnh cẩn thận nhớ lại, gật đầu không chắc chắn lắm.Lâm Phàm mở nắp chảo, đổ tôm đã ướp vào tiếp tục đảo thật nhanh, “Gà giò rất thơm, dọc cả con phố cũng nghe thấy mùi thơm đó.
Tôi thèm lắm, ngày nào cũng nhìn quầy hàng đó mà nuốt nước miếng, hi hi.” Cô nói mà không nhịn được cười, quay đầu nhìn Tần Vịnh lại thấy hắn nghe rất chăm chú, bèn nói tiếp, “Gà giò đó bà Phương từng cho tôi một miếng nhỏ, ăn thật sự rất ngon, thế nên tôi càng thèm hơn.
Nhưng nhà tôi nghèo quá, mua không nổi.
Ngày sinh nhật tôi, bà ngoại Gi*t con gà mái bà nuôi.
Bỏ gà vào niêu đất, thêm gia vị thật ngon, nấu chín xong lại thêm dầu vào nấu, dùng rất nhiều dầu.”Lâm Phàm bỏ cơm dư để cách thủy trong bồn nước lạnh vào chiên, “Tôi đi học về nhà rất vui, nhưng cắn một miếng là biết ngay, đó không phải gà giò, vì mùi vị khác nhau lắm.”“Nên cô không ăn à?” Tần Vịnh không nhịn được buột miệng hỏi.Lâm Phàm lắc đầu múc cơm chiên vào trong bát lớn, “Ăn chứ, hơn nữa còn không nỡ ăn hết, chia ra ăn mấy ngày.
Lúc đó tôi đã quyết định, nhất định phải lén lút học được tay nghề của người ta, lần sau đến sinh nhật bà ngoại tôi sẽ làm cho bà ăn được món gà giò chân chính hoặc là những món bà thích ăn.” Rửa sạch chảo nhôm cô lại bật bếp, bỏ dầu vào chờ nóng, đổ trứng đã quấy vào từ từ, sau đó cầm cán chảo đảo tròn chầm chậm, làm trứng trong chảo tạo thành lớp vỏ trứng mỏng mỏng hình tròn.
Hơi thắc mắc trước sự yên lặng của Tần Vịnh, quay đầu nhìn cửa, chỉ thấy hắn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đăm chiêu.“Sao vậy?”“Món cơm chiên này cô học thế nào?” Tần Vịnh thấy cô trút cơm rang vào chính giữa vỏ trứng, sau đó dùng trứng bọc cơm lại, múc ra.
Trên mặt trứng lại rắc thêm ít sốt cà chua, nhìn rất đẹp.“Lúc học trung học làm bài tập về nhà dùm bạn, do bài nhiều quá không kịp về nhà ăn cơm trưa, bạn ấy kêu cơm ngoài cho tôi, nói là cơm trứng tráng.
Tôi ăn thấy rất ngon bèn suy nghĩ một chút, rất đơn giản.”Lâm Phàm đặt muỗng lên bàn đưa tô cơm chiên trứng cho Tần Vịnh xong, múc cơm còn dư vào chén, bê đến phòng khách, ngồi xếp bằng trước bàn uống trà, “Ngại quá, ông tổng, nhà tôi không có bàn cơm, ngồi đỡ ở đây vậy.”Tần Vịnh đờ đẫn bê cơm ngồi xuống theo cô, cầm muỗng lên tách lớp bọc trứng bên ngoài, múc một muỗng cơm chiên, tuy chỉ là cơm chiên đơn giản nhưng qua tay Lâm Phàm lại có mùi vị khác biệt.“Ngon ghê, sao cơm của cô không có bọc trứng?” Tần Vịnh ăn không kịp thở, cái miệng quen ăn sơn hào hải vị ngon lành, thỉnh thoảng ăn cơm chiên đơn giản làm hắn sửng sốt không thôi.Lâm Phàm không trả lời, nói thầm trong bụng, bữa nay ăn vậy là xa xỉ lắm rồi, bình thường cô chẳng cho jambon, lạp xưởng với tôm bao giờ.Ăn một hơi mấy miếng liền, cô đứng dậy đi vào bếp lấy dưa hấu mới mua trong siêu thị ra, rửa sạch lớp vỏ ngoài sau đó lấy dao gọt trái cây cắt miếng, đặt vào khay bê lên.“Sao không thấy tăm xỉa răng đâu?” Tần Vịnh ý kiến.“Xin lỗi, trước giờ tôi không dùng tăm nên trong nhà không có.” Lâm Phàm cảm thấy hắn quá soi mói, trực tiếp cầm một miếng dưa lên cho vào miệng.
Ừm, ngọt.Thấy ánh mắt khó hiểu của Tần Vịnh, cô than thở trong lòng, lại nói “Tại vì nghe nói những người quen dùng tăm, kẽ răng sẽ càng lúc càng to.
Xấu lắm.”Tần Vịnh bật cười.“Ông tổng, anh thích dùng tăm?”Tần Vịnh lập tức lắc đầu, nhe răng ra cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp.
Sau đó cũng bắt chước Lâm Phàm cầm dưa lên ăn, nhai nuốt xong lại tiếp tục ăn cơm, cảm thấy cuộc đời thế này thật là thoải mái.Cơm xong Tần Vịnh dựa vào sofa cạnh bàn trà, có vẻ buồn ngủ.
Đột nhiên gió đêm lùa qua cửa sổ đang mở, phất qua mớ tóc ngắn của hắn.
Uể oải nhìn qua cửa sổ, lại nhìn thấy cái bàn nhỏ bên dưới.
Trên bàn đặt một cái khung hình, bên trong là ảnh đen trắng của một bà cụ hiền từ, cũng tức là di ảnh.
Bên cạnh còn đặt hai tấm bài vị, Tần Vịnh đoán đây chắc là bà ngoại mà Lâm Phàm hay nhắc tới.“Đây là bà ngoại cô hả?”“Vâng.” Thu dọn chén đũa xong, Lâm Phàm đi ra phòng khách đeo ba lô lên.“Vậy người bên cạnh là ai?”“Là ông ngoại tôi.
Ông tổng, khuya lắm rồi, tôi đưa anh về nhà, ngày mai anh còn phải đi làm sớm nữa.” Lâm Phàm chu đáo nói.“Ờ, tôi tự về được rồi.” Tần Vịnh bị đuổi, đứng dậy tính tự mình lái xe về.“Không được, tôi phải đảm bảo anh về nhà an toàn.” Lâm Phàm kiên quyết từ chối, sau đó đi ra cửa chờ Tần Vịnh.Tần Vịnh bĩu môi không thèm ừ hử nữa, cầm áo vest trên sofa theo Lâm Phàm ra khỏi nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc