Chương 3: Chỉ Là Một Lời KhenLục Hạo hít một hơi thuốc nhả ra dòng khói trắng, mới thong dong mở miệng..
- Bố,chẳng phải lần trước Bố nói với con thích căn hộ tại đảo Hải Hưng sao.Nay có dịp nên con tặng Bố thôi...
Trác Cửu vui vẻ không tưởng, đây là nơi đất đỏ không phải muốn có là có, thế mà Lục Hạo ấy thế hiểu chuyện thế này..
Quả không uổng công ông tin tưởng..
Trác Cửu vỗ vai Lục Hạo..
- Thật tốt,cám ơn con Lục Hạo.
Bạch Thiển và vợ nhìn nhau, thấy Lục Hạo ngày càng được lòng Trác Cửu khiến Bạch Thiển không vui vẻ gì..
Trác Tư Sở không giống chồng mình,cô ta khéo léo rót một ly rượu cười nói..
- Hạo,chú thật có lòng, anh chị mời chú một ly..
Lục Hạo gãy gãy cằm nhìn qua Bạch Thiển..
Trác Cửu đưa mắt quan sát,hàng chân mày hơi nhíu nhíu lại..
Lúc này Bạch Thiển mới chịu cầm ly lên..
Uống xong ly rượu,Trác Cửu bỗng nói..
- Hạo à, Anh chị con thời gian này khá bận,hay là casino biên giới Campuchia con lo liệu giúp Bố đi..
- Bố sao có thể, chẳng phải sắp tới Bố sẽ giao cho vợ chồng con sao..?
Chưa để Lục Hạo lên tiếng, Bạch Thiển đã vội chen ngang..
Bạch Thiển vốn không vô dụng,trước khi Lục Hạo xuất hiện ông cũng rất được lòng Trác Cửu..
So với thanh niên tuổi tầm ba mươi của Lục Hạo, Bạch Thiển tuy ngoài bốn mươi nhưng dáng dấp khá trẻ và phong độ..
Sự nhạy bén cũng không kém phần,chỉ có đều mấy năm đổ lại đây Bạch Thiển làm gì cũng bị cảnh sát sờ gáy..
Dù vợ chồng ông ta luôn tạo ra một nhà kinh doanh thành đạt,ngặt nổi chẳng hiểu sao lại không được lòng nhà nước..
Việc làm ăn ngầm dù khéo cách mấy thì mấy năm qua đều bị bắt bài..
Khiến ông ta luôn nghĩ Lục Hạo là người ra tay chơi sau lưng mình..
Trác Cửu nhịp từng ngón tay..
- Tạm thời cứ giao cho Lục Hạo đi, thời gian này con đừng nên chạm vào.
Lục Hạo không ý kiến, ánh mắt anh nhìn xuống chẳng ai biết anh đang nghĩ gì..
Trác Cửu hỏi...
- Hạo con thấy thế nào..?
Lục Hạo dụi điếu thuốc vào tàn..
- Bố muốn thế nào cũng được..
Trác Cửu cười..
- Tốt..
Bất ngờ lúc này Lục Hạo nhìn qua Bạch Thiển, như có gì đó đăm chiêu suy nghĩ, rồi lại bất chợt nói..
- Anh Bạch,hôm qua Tôi có đi ngang qua đại học A, vô tình thấy Tư Vũ.Chậc..con bé lớn lên thật xinh đẹp..
Khuôn mặt yêu nghiệt của Lục Hạo lúc nhắc đến tên cô gái kia, ánh mắt tà mị chứa đầy Dụς ∀ọηg, còn tà tứ khó hiểu..
Chỉ một câu nói bông đùa của Lục Hạo lại khiến Bạch Thiển đứng dậy,sắc mặt cũng lạnh đi trông thấy..
Ông ta rít qua từng kẽ răng..
- Mày tốt nhất đừng chạm đến con bé,nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày..
Lục Hạo nhíu mày, cười khẽ nào có sợ hãi..
- Anh sao thế? nhạy cảm thế nhỉ? tôi khen cháu mình cũng chẳng được sao..
Trác Cửu lạnh giọng..
- Bạch Thiển,ngồi xuống
Trác Tư Sở cũng quay sang nhìn chồng mình..
Bạch Thiển hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh không cam lòng ngồi xuống..
Trác Cửu lúc này suy nghĩ điều gì,ông hỏi Lục Hạo..
- Đúng vậy con bé đó ngày càng xinh đẹp, nhưng nó không nói được, sẽ chẳng biết làm con vui..Đàn bà bên con loại nào không có,nhưng chỉ cần con thích Bố sẽ bảo Tư Sở đưa Tư vũ giao cho Con..
Bạch Thiển nắm chặt bàn tay.
- Bố! không được.Tư Vũ dù sao trên danh nghĩa cũng là con gái của con và Tư Sở.Không phải những hạng gái ngoài kia, nó muốn là được.
Trác Tư Sở lại một lần nữa quay qua nhìn Bạch Thiển,rồi nhếch môi cười với Lục Hạo..
- Thôi được rồi,anh em chú gặp mặt là gây nhau.Tư Vũ còn nhỏ chưa hiểu chuyện,dù con bé là con nuôi của chúng tôi,nhưng chúng Tôi thương con bé như con ruột.Đàn bà mà Tam gia muốn loại nào không có, chẳng phải còn xếp hàng dài chờ ૮ɦếƭ vì chú à..Nên chuyện này xem như là một lời khen thôi nhé..
Lục Hạo nhún vai anh cười rồi gật đầu..
- Tôi cũng chỉ khen một câu,không nghĩ Anh Bạch nóng giận đến thế.Tính ra Tư Vũ con bé thật may mắn khi có người Bố nuôi quan tâm, thương yêu con bé như con ruột thế này..Được rồi nâng ly nào,vui thôi..Đừng quan trọng quá..
Lời nói của Lục Hạo làm cho Trác Tư Sở và Trác Cửu đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt lướt qua Bạch Thiển..