Lời nói chắc nịch không chút do dự ấy của anh khiến cho Trần phu nhân càng tức giận hơn. Ngay cả Minh Thư đứng bên cạnh cũng không thể kiếm chế được.
"Đi biệt tích tận ba năm trời, tự dưng bây giờ cô trở về phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Phạm Tuệ Nhi cô coi có đáng không?"
Nếu như có mẹ anh ở đây, cô ta chắc chắn sẽ chẳng sợ ai cả.
Là con gái độc nhất vô nhị của Triệu gia, lại được cưng sủng từ bé cho đến lớn nên nay ngay cả phép tắc bình thường nhất Minh Thư cô ta cũng không biết.
Từ bao giờ trà xanh lại có thể lên giọng dạy đời người vợ danh ngôn chính thuận vậy?
"Thế cô nghĩ cô phá hoại hạnh phúc gia đình tôi thì cô cho là hay lắm à?"
Đừng tưởng Tuệ Nhi cô hiền mà bắt nạt nhé.
Ba năm trước là chính tay Triệu Lý Minh Thư và anh trai cô ta ra sức hại cô khiến ba năm qua cô không thể trở về Trần gia. Việc đó cũng có bàn tay của mẹ anh nhúng vào.
Bây giờ lại nghe truyền thông đưa tin đại thiếu gia của Trần gia sắp kết hôn, và cũng đã đến thời cơ chín muồi. Vì vậy, cô đã bế bé Bắp về để trả thù.
Ba năm trước cô không biết rằng ai đã ra tay hãm hại cô. Cho đến đầu năm nay, anh trai cô đã nói cho cô biết tất cả sự thật.
"Phạm Tuệ Nhi, cô mới là người đi phá hoại hạnh phúc gia đinh của người khác đấy."
Trần phu nhân đứng kế bên thấy cô ta ấm ức liền tức giận quát lớn.
Cô ta không phải con dâu mà vẫn được mẹ anh bảo vệ, còn cô là con dâu hợp pháp lại không được bà ấy bảo vệ. Cuộc đời này đúng thật là ngược với quy luật cuộc sống mà.
"Trần phu nhân, bà là mẹ chồng của tôi vậy mà còn đi bênh vực cho người ngoài. Bà có thấy là đang bất công với tôi không?"
"Phạm Tuệ Nhi."
Thấy cô đang không kiểm soát được cơn nóng giận của mình, anh đã quát thật lớn khiến cho cô giật mình.
Cô cứ ngỡ là anh sẽ bảo vệ mình như hồi ba năm trước, nhưng chẳng nào ngờ anh lại thay đổi. Thay đổi nhanh đến mức chóng mặt.
"Hạo Thiên anh bình tĩnh đi, chị ta chắc chắn trở về là có âm mưu gì đấy."
Minh Thư cười hả hê trong lòng nhưng bên ngoài lại là thái độ lo lắng cho anh.
"Cút. Tôi nói cô giữ khoảng cách với tôi kia mà."
Lần thứ hai trong ngày, anh đẩy cô ta ngã xuống sàn trước mắt của mẹ anh.
Thấy cô ta bị đầy ngã, mẹ anh ra sức chửi mắng nhiếc cô là loại đàn bà không ra gì.
"Tôi không ra gì, nhưng còn hơn cái loại cầm thú như bà."