"Pính pong, pính pong..."
Anh đang định cúi xuống hôn cô thì bất chợt tiếng chuông vang lên. Anh nhíu mày khẽ tức giận, cơm đến tận miệng rồi mà lại bị kẻ khác phá đám.
"Trần Hạo Thiên."
Không cần thấy người nhưng nghe giọng nói đó, anh đã đoán được ngay ra là ai. Tuệ Nhi cũng vậy, cô ngớ người ra không chút biểu cảm.
Toang rồi, cuối cùng tin tức cô trở về cũng đã đến tai Trần phu nhân mẹ chồng của cô. Hiện tại cô chưa muốn đối đầu với bà ấy vì thực sự bà ấy chẳng tốt lành gì cả.
"Mẹ, sao mẹ đến mà không báo trước cho con một câu?"
Anh đi lại dìu bà ấy vào bên trong, ánh mắt của ngay lập tức muốn nổ đến nơi khi khuôn mặt quen thuộc đập vào.
"Phạm Tuệ Nhi, cô còn dám vác mặt về cái nhà này nữa à?"
Trần phu nhân tức giận chỉ tay vào mặt cô nói.
Bà ấy từ trước đến nay luôn căm ghét Tuệ Nhi, hễ gặp mặt là y như rằng bà ấy luôn làm khó cô. Thật lòng mà nói, Trần phu nhân không hề muốn cô về làm dâu mà người bà chọn lại chính là cô gái Minh Thư lúc nãy.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Cô ấy không về đây thì về đâu chứ?"
Anh buông tay bà ra và tiến lại gần chỗ cô. Anh cũng thừa biết rằng, cuộc hôn nhân này không nhận được sự đồng ý từ mẹ mình.
Anh cũng thừa biết mẹ anh luôn gây khó khăn cho cô, và lần này cũng vậy sau ba năm bỏ trốn cô đã trở về mẹ anh chắc chắn không bỏ qua cho cô.
"Bác gái, bác bình tĩnh đi ạ, chú ý tới sức khỏe."
Không biết Minh Thư có mặt ở đây lúc nào, vì mới nửa tiếng trước cô ta đã ra về rồi.
Hạo Thiên và Tuệ Nhi vô cùng ngạc nhiên khi lại thấy cô ta đi cùng với mẹ anh.
"Triệu Lý Minh Thư, tôi đã có vợ rồi. Vậy nên, tôi không thể kết hôn với cô. Mà kể cho dù vợ tôi mãi mãi không trở về, thì có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ không bao giờ lấy cô."