Từ chức (2)Từ Nhạc Phong rốt cuộc đang làm cái quỷ gì đây! Vì sao cô lại có loại cảm giác bị sắp đặt? Tiêu Ký Phàm thực sự ở dưới lầu sao? Cô thực sự phải theo anh đi gặp khách hàng sao?
Mang theo vẻ mặt hồ nghi, Lâm Tử Hàn đã đi xuống lầu một, đại sảnh công ty, xe Tiêu Ký Phàm quả nhiên đậu ở chỗ này, tựa hồ thật là đang đợi cô.
Lâm Tử Hàn chần chờ một chút, đi tới, bước chân còn còn không dừng lại, cửa xe đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra. Một bàn tay lớn với lên cánh tay của cô cố sức kéo, thân thể của cô liền rất không văn nhã ngã vào trong xe.
Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng, chật vật bò lên từ trên ghế , hầm hầm trừng mắt với anh, người đàn ông này! Cũng quá thô lỗ rồi?
“Em khiến anh đợi đúng mười phút đồng hồ” Tiêu Ký Phàm nâng đồng hồ lên, lắc qua lắc lại trước mặt cô, không hài lòng mở miệng nói.
Mười phút đồng hồ! Rất lâu nha! Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, còn nói nữa, cô vừa rồi không có yêu cầu anh chờ cô, trí mạng chính là…
“Anh biết rõ hiện tại toàn bộ công ty đều đang truyền chuyện xấu của tôi và anh, vì sao còn kéo tôi?” Cô không chút bảo lưu nào đem bất mãn trong lòng trút ra.
Anh có thể không có việc gì, bởi vì anh là ông chủ, không người nào dám nói anh không phải! Nhưng mà cô mỗi ngày lại bị người khác chê trách, đây cũng quá không công bằng.
“Nếu như em quan tâm nghị luận của người khác, tốt thôi, ngày mai anh sẽ công bố ra ngoài quan hệ của chúng ta” Tiêu Ký Phàm liếc cô một cái bình tĩnh nói, bắt đầu khởi động xe.
“Tôi không quan tâm!” Lâm Tử Hàn vội nói, công khai ra ngoài! Trời ạ, ngẫm lại cũng thấy sợ hãi, bởi vì công khai ra ngoài thì khẳng định công khai Tạ Vân Triết bạn tốt của anh!
“Công khai quan hệ của chúng ta ra ngoài có đáng sợ như vậy sao? Hay là cảm thấy anh thất lễ với em?” Trong giọng nói của anh rõ ràng có sự không hài lòng, một đám phụ nữ đều ước gì có thể có chút quan hệ với anh, cô thì ngược lại, cư nhiên lộ ra biểu tình việc anh nói không quan trọng.
“Chúng ta lại không có quan hệ gì” Lâm Tử Hàn len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh, chỉ dám nhỏ giọng nói.
Tuy rằng cô nói rất nhỏ, Tiêu Ký Phàm vẫn còn một chữ cũng nghe không lọt tai, nếu như lúc này anh không phải đang lái xe, không dừng lại giáo huấn cô không được, khiến cho cô rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ quan hệ với anh.
Anh cưỡng chế tức giận dưới đáy lòng, cười lạnh nói: “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta còn chưa đủ có đúng không? Tốt lắm, đêm nay anh đến nhà em, cố gắng củng cố một chút quan hệ đây đó, như thế nào?” Muốn vứt bỏ quan hệ với anh? Không có cửa đâu!
“Không cần!” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ nhìn anh: “Tôi không muốn anh đến nhà của tôi” Ngày mai chính là hôn lễ của cô và Đỗ Vân Phi, cô cũng không thể tạo sai lầm tại giây phút cuối cùng, nếu không cô cả đời đều phải hãm sâu bên trong tình yêu của anh.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn biểu tình sợ hãi do bị mình dọa, cười nhẹ một tiếng bình ổn lái xe. Tạm thời anh không vội, dù sao Lâm Tử Hàn là của anh! Vĩnh viễn đều chỉ có thể là của anh!
“Chúng ta hiện tại phải đi gặp khách hàng nào?” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ hỏi, thoạt nhìn bộ dạng của anh căn bản là không muốn đi gặp khách hàng.
“Ngày hôm nay không tiếp khách” Tiêu Ký Phàm lãnh đạm nói, anh vốn dĩ không dự định đi gặp khách hàng, từ khi ra khỏi phòng làm việc của Vương Văn Khiết, vẫn còn đầy một bụng hỏa khí, còn có tâm tư gặp cái gì mà khách hàng chứ!
Việc hiện tại anh muốn làm nhất, chính là gõ đầu của cô ra, nhìn xem cô suốt ngày suy nghĩ cái gì! Vì sao làm một số chuyện khiến anh tức giận!
Không tiếp khách? Không tiếp khách mang cô ra ngoài để làm chi? Lâm Tử Hàn quan xe sát một vòng, vẫn là xe Porsche trước đây thôi! Nói là mang cô đi ra ngoài để thử xe cũng có chút không thể nào nói nổi nha.
Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không biết nên đi nơi nào, không hề có mục đích mà đi như vậy, sau khi đi được một lúc lâu thì dừng trước cửa vườn bách thú.
“Thư Tuyết nhà tôi ngày hôm nay không có nhà” Lâm Tử Hàn nhìn hắn hảo tâm mà nhắc nhở, trẻ con mới thích chỗ này, mang cô tới để làm chi?
“Em coi như là vào công viên đi dạo mà thôi, anh lái xe nhiều mệt mỏi” Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không thích, nhưng anh thật sự là tìm không được chỗ có thể cho anh đỗ xe và hoạt động thân thể một chút.
Lúc này cũng không phải giờ ăn, ngồi ở quán cà phê và ngồi ở trong xe không có gì khác nhau.
“Phải đi dạo công viên sớm nói chứ, rất nhiều chỗ không lấy tiền” Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, làm sao lại lãng phí tiền vé vào cửa đi vào vườn bách thú đi dạo chứ.
“Có muốn anh ôm em xuống xe không?” Tiêu Ký Phàm bày ra bộ dạng nghiêm trang nhìn chằm chằm cô, Lâm Tử Hàn quả nhiên lập tức không lên tiếng, ngoan ngoãn đẩy cửa xuống xe.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, lưu lượng người trong vườn bách thú không nhiều lắm, hợp với tâm ý từ nhỏ không thích náo nhiệt của Tiêu Ký Phàm.
“Bên kia hình như có con hổ biểu diễn” Được xưng không thích tới Lâm Tử Hàn hưng phấn nói, kích động rất nhiều kéo tay anh đi đến nơi biểu diễn.
“Lại không ai đoạt vị trí với em, em gấp cái gì?” Tiêu Ký Phàm cười kéo cánh tay của cô mang về trong иgự¢ của mình, nói: “Đã là mẹ người của người ta, còn lỗ mãng như thế sao”.
“Tư tưởng của người ta chỉ có mười tám tuổi thôi” Lâm Tử Hàn hi hi cười nói: “Nếu như tôi không nói tôi có một con gái, anh nhất định đúng là nhìn không ra tôi đã làm mẹ rồi!”
“Hành vi cử chỉ của em xác thực mới mười tám”
“Anh có ý gì?” Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên, giả vờ giận trừng mắt với anh.
“Không có ý gì” Tiêu Ký Phàm lại cười nói, cúi người hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn vểnh cao cao của cô, mặc kệ cô là mười tám hay là hai mươi tám, dù sao anh cũng thích, đây là sự thật không cách nào thay đổi được.
Lâm Tử Hàn dùng đầu ngón tay xoa xoa môi được anh hôn qua, một cảm giác ngọt ngào từ dưới đáy lòng tràn ra, tốc hành trong khắp ngõ ngách cơ thể cô.
Rõ ràng muốn từ nay về sau quên anh, rời khỏi anh, nhưng vẫn là bởi vì anh lơ đãng hôn cô mà tâm sinh rung động, vẫn còn rất hưởng thụ thời gian đẹp ở cùng một chỗ với anh.
Quên đi, coi như là một lần cuối cùng phóng túng bản thân thôi, dù sao qua hết ngày hôm nay cô chính là người của Đỗ Vân Phi, khi kết hôn, anh sẽ không quấy rối cuộc sống của cô nữa thôi?