Ảnh ướƭ áƭ (1)Động tác của Tiểu Thư Tuyết luôn luôn nhanh nhẹn là người đầu tiên xông lên, nắm lấy bao tài liệu rơi ra phân nửa ảnh chụp, sau đó bắt đầu thưởng thức.
“Đây là cái gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc cầm lấy những bức ảnh khiến Vương Văn Khiết khóc đến ruột gan đứt từng khúc, chỉ liếc mắt qua, liền hét ầm lên: “Vương Văn Khiết, cậu cầm nhiều ảnh ướƭ áƭ lại đây cho mình xem để làm gì!?”
“Cậu sao lại không nhìn nam nhân vật chính là ai… Oa…” Vương Văn Khiết lại khóc lớn tiếng hơn.
Lâm Tử Hàn nhìn kỹ, lại là một tiếng thét chói tai: “Lưu Bằng!?”
“Mẹ, con chuột nhỏ”. Tiểu Thư Tuyết giơ ảnh chụp lên cười hì hì nói.
“A ——! Lâm Thư Tuyết! Con đi ra ngoài cho mẹ!” Lâm Tử Hàn lấy những bức ảnh ướƭ áƭ trong tay Tiểu Thư Tuyết, hét lớn một tiếng, Tiểu Thư Tuyết chậm rãi mà nhìn Lâm Tử Hàn đang nổi bão, không rõ mình lại làm sai cái gì.
Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, tức giận nói: “Đây không phải là con chuột nhỏ, đó là đàn ông…” Ba chữ tiểu đệ đệ còn chưa nói ra, miệng liền bị Lâm Tử Hàn che lại, quát: “Vương Văn Khiết! Chị không chỉ đầu độc em vị thiếu nữ ngây thơ! Còn đầu độc Tiểu Thư Tuyết vị ấu nữ [bé gái] ngây thơ kia! Lập tức thu hồi những bức ảnh ướƭ áƭ đó lại đi!”
Cô nghe được rất rõ ràng trong phòng ngủ truyền đến tiếng động phun trà, may là tiếng khóc của Vương Văn Khiết đủ to, nếu không nhất định sẽ gặp nạn.
“Ấu nữ ngây thơ mình miễn cưỡng chấp nhận, thiếu nữ ngây thơ?” Tô Lâm Lâm đi theo sau Vương Vân Khiết cười giễu cợt một tiếng, ưu nhã mà cầm lấy những bức ảnh ướƭ áƭ trong tay Vương Văn Khiết, nhẹ giọng cười nói: “Hóa ra vóc người Lưu Bằng nhà chúng ta lớn như vậy, ngay cả ánh mắt cũng như phế vật, loại đàn bà này mà cũng đè? Nhìn một bộ иgự¢ kia, lớn như này mà còn đi khắp mọi nơi quyến rũ đàn ông, trời ạ! Mình cũng cảm thấy thẹn cho cô ta”.
“Đây là có chuyện gì chứ?” Lâm Tử Hàn cho tới bây giờ chưa thấy qua thân thể của đàn ông, sắc mặt đã ửng hồng.
Vương Văn Khiết lau nước mắt trên mặt, căm giân mà nói ra: “Chị chỉ muốn trước khi kết hôn thử qua người đàn ông ti tiện này có phải là đoạn tuyệt sạch sẽ với phụ nữ ở bên ngoài hay không, tìm một người phụ nữ đi dò xét anh ta, hôm qua mới tìm người, hôm nay người phụ nữ đó đem những bức ảnh ướƭ áƭ và CD đến tay chị… Ô… Cuộc hôn nhân này không có cách nào kết trái…”
“Loại đàn ông này kiên quyết không thể được! Không kết quả!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói.
“Người đàn ông này làm sao vậy?” Tô Lâm Lâm không đồng ý mà mở miệng: “Bây giờ có người đàn ông nào không phải loại này chứ? Mình nói này Văn Khiết cậu chính là bị coi thường, không có việc đi thử điều tra người ta làm chi? Kết quả cũng không phải thương tổn tim mình sao”.
“Đàn ông trong thiên hạ rất nhiều, tìm trong một trăm người, cuối cùng cũng có người chung thủy”. Lâm Tử Hàn vỗ vỗ vai Vương Văn Khiết an ủi: “Văn Khiết, em ủng hộ chị tìm một người khác”.
“Cám ơn đã ủng hộ…” Vương Văn Khiết lau nước mắt, nức nở mở miệng.
“Được, cứ như vậy, chúng ta ngay bây giờ mang áo cưới cắt làm 2009 mảnh”. Lâm Tử Hàn căm giận nói, kéo Vương Văn Khiết đẩy qua cửa.
“Này, thực sự phải cắt sao? Nếu như muốn cắt thật không bằng tặng mình đi”. Tô Lâm Lâm đuổi theo phía sau lớn tiếng hét lên.
Vương Văn Khiết lau nước mắt trên mặt, trừng mắt với cô: “Cậu lại không kết hôn, muốn lấy để làm gì?”
“Mình có thể mặc làm áo ngủ nha, mặc thứ đó nhất định có thể có mộng đẹp”.
Lâm Tử Hàn nửa kéo nửa mang Vương Văn Khiết đẩy về phòng ngủ của chị, “Tách” một cái mở cửa tủ quần áo, đem áo cưới mà Vương Văn Khiết mấy ngày trước thử vứt ra, vứt ở trên giường, nói: “Hai người cắt dần dần, mình về tìm kéo lớn hơn”. Nói xong thì bước nhanh ra ngoài.
“Lâm Tử Hàn! Em là Vương bát đản!” Vương Văn Khiết hét lớn một tiếng, tức giân đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Tử Hàn làm bộ không nghẹ được sự nổi bão của chị, bước nhanh vào phòng mình, quả nhiên như cô định trước, Tiểu Thư Tuyết không biết khi nào gục đầu xuống bàn nhìn “con chuột nhỏ”.
“Không được nhìn!” Lâm Tử Hàn chạy vọt tới, đoạt lấy những bức ảnh ướƭ áƭ trong tay cô bé, bắt đầu thu dọn những bức ảnh chụp Vương Văn Khiết ném đầy mặt bàn.
“Vì sao?” Tiểu Thư Tuyết không hiểu mà nhìn Lâm Tử Hàn, rõ ràng cũng rất đẹp mà!! =]] sắc nữ
“Không nhiều vì sao như vậy, dù sao không được nhìn là được rồi”. Loại chuyện này, Lâm Tử Hàn không cảm thấy không cần thiết giải thích cùng nó, liếc mắt nhìn ảnh chụp giữa đôi nam nữ xích lõa, mặt của cô lại ửng hồng tiếp.
“Mặt cô tại sao lại đỏ như vậy?” Tiêu Ký Phàm đánh giá ảnh chụp trên mặt bàn, trêu đùa mà mở lời, cũng không phảo thiếu nữ mới biết yêu.
“Người ta ngây thơ thôi, không được sao?” Lâm Tử Hàn tức giận mà giật ảnh ướƭ áƭ trong tay anh bỏ vào trong túi tài liệu cùng với đĩa CD.
“Ngây thơ?” Lại một giọng mỉa mai chứa ý cười tràn ra từ trong miệng Tiêu Ký Phàm: “Hôm qua thi đấu ૮ởเ φµầɳ áo cùng người phụ nữ kia, không phải rất tiên phong sao!”
Đáng ghét! Làm sao phải nói chuyện mất mặt kia? Tối hôm qua anh ta rõ ràng cái gì cũng đều không nhớ sao? Làm sao còn nhớ rõ chuyện cô thi đấu ૮ởเ φµầɳ áo cùng người phụ nữ kia?
“Anh không phải không nhớ rõ tối hôm qua có chuyện gì xảy ra sao?” Lâm Tử Hàn liếc anh.
“Tôi đột nhiên nghĩ được toàn bộ mọi chuyện, không được sao?”
Toàn bộ mọi chuyện?? Bao gồm việc hôn môi sao? Vẻ mặt Lâm Tử Hàn không chỉ có ửng hồng, lại càng nóng hơn nữa. Xấu hổ đến thầm nghĩ một nhát đập vào mặt bàn, ૮ɦếƭ để quên đi.
Tiêu Ký Phàm tiến lên một bước, nâng mặt của cô nghiêm túc nói: “Tối qua cám ơn cô”. Không quản vì anh, mà thi đấu ૮ởเ φµầɳ áo với người phụ nữ kia, đánh nhau, hay là thu lưu anh, anh đều cảm kích ở trong lòng.
Lâm Tử Hàn thở nhẹ một tiếng, kéo bàn tay lớn của anh ra, chỗ gáy truyền đến một trận đau đớn. Tiêu Ký Phàm sửng sốt, đánh giá cô nói: “Cô làm sao vậy?”
“Không, không có gì”. Lâm Tử Hàn không được tự nhiên lùi về phía sau một bước, lại bị Tiêu Ký Phàm chặn lại ôm về trong lòng, bởi vì khoảng cách quá gần, phải đặt tay lên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Tiêu Ký Phàm ôn nhu mà đẩy sợi tóc ở cổ cô ra, trên da thịt trắng noãn, một vết móng tay khoảng nửa tấc trông rất rõ, vừa nhìn liền biết là tối hôm qua đánh nhau cùng người phụ nữ kia bị thương.
“Lần sau không nên đánh nhau với người ta, biết không?” Giọng nói của anh có chút đau lòng, càng có nhiều trách cứ, coi như là vì anh, anh cũng không muốn phải nhìn… cô bị bất kể thương tổn nào nữa.
“Nói giống như thiếu nữ bất lương không bằng” Lâm Tử Hàn không vui mà nhỏ giọng nói.
“Sai, là phụ nữ bất lương” Tiêu Ký Phàm bị bộ dạng của cô đùa cho cười tươi, cười tà trêu chọc nói, ngón tay dịu dàng xoa xoa vết thương sau gáy cô.