Không hiểu sao bị đánh
“Xin lỗi, dù cho cô cho tôi giá tiền tăng gấp đôi, đoạn quảng cáo này tôi cũng không quay!” Đỗ Oánh Oánh giận dữ mà quay người đi ra ngoài cửa. Nếu như Duẫn Ngọc Hân nói trước cho cô nhân vật chính là Trương Đồng, cô tuyệt nhiên khỏi phải chạy đến đây để chịu sự sỉ nhục của cô ta.Cô tức giận Trương Đồng, cũng tức giận Duẫn Ngọc Hân!“Ai…!”
Duẫn Ngọc Hân vội vàng đuổi theo: “Cô Đỗ, chưa nói rõ ràng với cô là tôi không đúng, nhưng mà quảng cáo còn có ba mươi phút nữa sẽ quay, cô không thể đi như thế!”Cô ấy thì chạy như vậy, cô làm sao mà bàn giao cho Từ Nhạc Phong đây!“Đó là chuyện của cô! Tôi mặc kệ!” Đỗ Oánh Oánh không hề có ý mảy may nào dừng lại.“Làm sao vậy? Cô Đỗ làm sao vậy?”
Lâm Tử Hàn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Đỗ Oánh Oánh, nghi hoặc mà đi tới. Đỗ Oánh Oánh căn bản không có để ý tới cô, tiếp tục hướng cửa đi đến.Tiêu Ký Phàm và Từ Nhạc Phong mới vào cửa liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Oánh bước nhanh rời đi, chuyển hướng sang Duẫn Ngọc Hân. Duẫn Ngọc Hân quýnh lên, dương tay tàn nhẫn mà lướt bàn tay vào mặt Lâm Tử Hàn tức giận nói: “Đều là tại cô đổ cà phê lên người ta! Để cô ấy tức giận mà chạy mất!” (Grừ, ta mún xẻ thịt lột da rút gân uống máu nhà mi !!!!!)“A…!” Lâm Tử Hàn kinh hãi kêu lên một tiếng, sai ngạc mà nhìn cô ta, chẳng biết tại sao mà bị đánh, vừa rồi rõ ràng là Đỗ Oánh Oánh tốt rồi, làm sao có thể là cô ấy tức giận bỏ đi?Khi Duẫn Ngọc Hân làm bộ muốn đánh cô cái thứ hai, bị Từ Nhạc Phong vội vàng xông lên kéo lại, vội la lên: “Ngọc Hân, em nói cái gì? Đỗ Oánh Oánh không quay?”“Đều là cô ta làm hại!” Duẫn Ngọc Hân giả bộ một dạng tủi thân.“Tôi không có”. Mắt Lâm Tử Hàn đỏ ngầu, vô tội mà lắc đầu, căn bản là không liên quan đến chuyện của cô.
Liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, người phía sau mang vẻ mặt tức giận mà nhìn cô.“Cô còn dám nói cô không có? Đỗ Oánh Oánh chạy đi để làm chi? Còn không đều là bởi vì cô đổ cà phê lên người ta? Bây giờ được rồi! Cô để tôi trong vòng ba mươi phút làm sao tìm người đây!?” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng (Đạo đức giả a~~~~)Lâm Tử Hàn cố nén lệ, quay người hướng tới sân khấu chạy đi.“Tử Hàn!” Từ Nhạc Phong đuổi theo vào trong, nhìn xuống gò má đang rơi lệ của cô, không đành lòng trách cứ tiếp, chỉ là nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”“Em cũng không biết”.
Lâm Tử Hàn lắc đầu, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.“Hỏng bét, vậy phải làm sao bây giờ!” Từ Nhạc Phong gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, chỉ đổ thừa tại Duẫn Ngọc Hân kia, làm sao tìm được một người nhỏ mọn như vậy đến.“Đạo diễn Từ, trang phục diễn xuất của cô Đỗ tới rồi!” Một cô gái đang cầm trang phục đi tới nói, cô ta cũng không biết vừa sảy ra chuyện gì.Từ Nhạc Phong nhìn một bộ trong phục diễn xuất, bất đắc dĩ nói: “Không cần”.“A?” Cô gái không hiểu mà sững sờ tại chỗ.“Đưa cho tôi”. Lâm Tử Hàn do dự một lúc, tiếp nhận trang phục diễn xuất đi vào trong phòng thay trang phục, Từ Nhạc Phong không rõ cô muốn giở trò gì, chỉ là ngây ngốc mà đứng tại chỗ.Khi Lâm Tử Hàn bước ra, Từ Nhạc Phong thiếu chút nữa sợ đến ngã nhào trên đất, cô không phải là bị đánh hồ đồ chứ?
Cô nguyên bản lôi thôi nhưng sau khi cuộn tóc xoăn lượn sóng mềm mại buông xuống vai, trang phục hoàn mỹ màu tím nhạt đem thân thể của cô hiện ra. Lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng nõn.Tuy rằng Từ Nhạc Phong sớm đã thấy qua khuôn mặt thật của cô, nhưng nhìn thấy cô thời khắc đó vẫn như cũ mà ngẩn ngơ sửng sốt.Tuy rằng thua kém Đỗ Oánh Oánh, nhưng chỉ vẻ đẹp của cô đã có một loại thú vị đặc biệt.Lâm Tử Hàn bị anh quan sát có chút xấu hổ, nói: “Đạo diễn Từ, xin hãy tin tưởng em, em sẽ khiến cho quảng cáo thuận lợi hoàn thành”.“Tử Hàn, em biết em hiện tại đang làm cái gì không? Em hẳn là rõ ràng, anh không có mời chuyên gia đàn piano tới phối âm”.
Từ Nhạc Phong dè dặt mà nói ra, rất sợ tổn thương lòng tự tôn của cô.“Em không cần phối âm”. Khúc đàn piano cần cho quảng cáo cô sớm đã quen thuộc, còn ở nhà đánh chơi đùa, cho nên, cô vẫn còn rất tự tin có thể đàn tốt.“Chính em có thể sao?” Từ Nhạc Phong vẫn còn không dám tùy tiện tin tưởng, dù sao quay quảng cáo cũng không phải đùa giỡn.Nhiều lời vô ích, Lâm Tử Hàn đi tới phía trước bên cạnh đàn piano, tùy ý mà đánh lên khúc đầu quảng cáo kia. Từ Nhạc Phong lại kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ mà cầm tay cô, kích động nói: “Thật sự là quá tốt! Tử Hàn! Em nhanh đi trang điểm thôi, quảng cáo cứ quay như thường”.Nói xong đi ra ngoài điều động máy móc, Duẫn Ngọc Hân tuy rằng chột dạ, vẫn như cũ giả ra một bộ giọng điệu cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng nói: “Nhạc Phong, mọi người đang lo Đỗ Oánh Oánh tức giận bỏ đi, anh còn bận rộn cái gì?”“Yên tâm đi, anh đã tìm được người rồi”.
Từ Nhạc Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, mỉm cười nói.Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn anh, không hài lòng mà nói: “Cậu xác định có thể đàn tốt?” Xảy ra chuyện như vậy, anh cho rằng Từ Nhạc Phong không thoát khỏi trách nhiệm.“Tổng tài đại nhân chỉ để ý quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi đi thôi”. Từ Nhạc Phong ha ha cười nói, anh từ trước đến giờ làm sao không để ý tới bên người mình có ẩn giấu một cao thủ thâm tàng bất lộ* như vậy chứThâm tàng bất lộ* = không lộ tài năng, giấu tài (để nghĩa Hán Việt thì hay hơn =.=)
Bởi vì Lâm Tử Hàn cố ý phân phó thợ trang điểm đem mình trang điểm thành một bộ dạng của người khác, cho nên, tại thời gian quay phim quảng cáo, sự xuất hiện của cô cũng không khiến cho người khác chú ý, dù sao cũng chỉ là một vai phụ.Cô làm như vậy có rất nhiều mục đích, không muốn làm cho nhân viên công ty nhận ra mình, càng không muốn làm cho người của Lâm gia, Tạ gia xem quảng cáo nhận ra mình.Cô thanh nhã mà ngồi trước đàn piano răng ngà voi, mười ngón tay đan lẫn lên trên các phím đàn đen trắng, tiếng đàn tinh tế từ giữa các ngón tay cô phát ra.
Khuôn mặt xinh đẹp xen thêm một nụ cười dịu dàng, tao nhã mà xinh đẹp.Duẫn Ngọc Hân vui vẻ nói: “Nhạc Phong, anh tìm được người ở đâu mà nhanh như vậy?” Quảng cáo không hề vì cô mà dừng quay, sắc đen trong lòng cô cuối cùng cũng hạ xuống.“Ha ha, bí mật”. Từ Nhạc Phong giả vờ vẻ bí mật nói, một bên chỉ huy trợ thủ thao tác máy móc.“Ký Phàm, cô ấy đàn cũng không tồi nha”. Duẫn Ngọc Hân ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm, thoải mái nói.Tiêu Ký Phàm mỉm cười liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén một lần nữa trở lại trên người Lâm Tử Hàn đang đàn piano phía trước, sau năm giây, khóe môi khép kín hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt mơ hồ không thể nhìn rõ