Sinh mệnh nhỏ (1)“Văn Khiết, đừng nói nữa” Tô Lâm Lâm không đành lòng để Đỗ Vân Phi bị mắng, kéo góc áo Vương Văn Khiết nói. Đỗ Vân Phi đã đủ khó chịu, chị ấy còn mắng anh như thế?
Vương Văn Khiết không chỉ không có ý muốn dừng lại. Đẩy cánh tay Tô Lâm Lâm tới trước mặt Đỗ Vân Phi. Nói: “Vết thương của anh là Lâm Lâm đánh sao? Là Tử Hàn đánh sao?” Tay phải đẩy Lâm Tử Hàn tới trước mặt Đỗ Vân Phi: “Dựa vào cái gì tức giận đến đổ lên đầu bọn họ? Bọn họ có nghĩa vụ gì chịu sự hung dữ này của anh!”
“Không ai bảo bọn họ đến đây rồi bị ức Hi*p!” Đỗ Vân Phi không chút nào tỏ ra yếu kém quát, hắn mới không cần bọn họ đến đây, không cần bọn họ thấy bộ dạng này của hắn!
“Anh rốt cuộc muốn tự bế không có chí tiến thủ như vậy tới khi nào?! Anh còn có suy nghĩ không? Có muốn tiếp tục làm cảnh sát không?” Vương Văn Khiết giận dữ mắng.
Một tia tàn nhẫn tập kích lên vẻ mặt đẹp trai của Đỗ Vân Phi, hắn đương nhiên muốn, hắn còn chưa tìm Lãnh Phong báo thù, thù mới hận cũ, hắn nhất định sẽ đòi trở về!
Vương Văn Khiết thấy sắc mặt của hắn cuối cùng cũng không phải chán chường, tiếp tục nói: “Tất nhiên bác sĩ nói chân anh có thể tốt, anh phải cố mà dưỡng thương, anh làm khổ mình như thế, sẽ chỉ làm vết thương rạn ra, tốt được sẽ càng chậm hơn mà thôi”
Đỗ Vân Phi nhắm mắt, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Không cần nói nữa, tôi không muốn nghe, xin cho tôi yên lặng một chút, có thể chứ?”
“Được, muốn yên lặng là tốt rồi” Vương Văn Khiết thoả mãn gật đầu, chỉ sợ hắn không muốn yên lặng, còn muốn nổi điên mới phiền phức.
Cuối cùng cũng có người có thể khiến Đỗ Vân Phi an tĩnh lại, Tô Lâm Lâm vui mừng cười tươi, bắt đầu bắt tay vào thu thập đồ vật bị Đỗ Vân Phi ném.
Lâm Tử Hàn thở sâu, lặng yên rời khỏi phòng bệnh Đỗ Vân Phi, Vân Phi! xin lỗi, em không thể tiếp nhận anh! Cô yên lặng nói trong lòng. Không phải bởi vì chân hắn bị thương mà không tiếp thu hắn, mà là…
Đi trên hành lang gấp khúc trên bệnh viện, Lâm Tử Hàn cảm thấy hỗn loạn trong đầu, càng ngày càng loạn, thậm chí bắt đầu choáng váng. Cô đỡ lấy đầu bị choáng váng, gian nan đi đến hướng thang máy.
Nhưng, bức tường màu trắng bốn phía càng ngày càng mờ mịt ௱ôЛƓ lung đến lợi hại, ngay cả trần nhà cũng bắt đầu điên cuồng chuyển động. Cuối cùng, hai chân cô bủn rủn, thân thể trực tiếp ngã xuống mặt đất, cuối cùng tràn ngập màng tai cô là tiếng thét chói tai của một cô gái. Cô có thể cảm giác được là cô gái kia dìu cô dậy, mới miễn đi số phận cô bị ngã nhào…
“Cô gái này bị làm sao vậy?” Một y tá hỏi.
“Không biết, mau giúp tôi dìu cô ấy vào phòng bệnh đi” Cô y tá vừa may đỡ được Lâm Tử Hàn vội vàng nói, y tá hợp lực dìu Lâm Tử Hàn vào phòng bệnh.
Khi Lâm Tử Hàn yếu ớt tỉnh lại, trời đã tối đen, ánh mắt chỉ nhìn thấy toàn một màu trắng, tỉnh dậy ở không phải phòng ngủ siêu lớn siêu xa hoa củaTạ Vân Triết.
Cô giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cô sao lại nằm trên giường bệnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi đứng dậy chuẩn bị đi ra. Một cô y tá vừa vặn đi đến, lại cười nói: “Cô à, cô tỉnh rồi?”
“Tôi… Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Lâm Tử Hàn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô y tá.
Cô y tá khẽ cười một tiếng nói: “Cô vừa té xỉu trên hành lang. Là tôi và đồng nghiệp dìu cô vào đây”
“À, cám ơn cô” Thì ra là như vậy, đúng, vừa rồi cô đi ra từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, cảm thấy đầu có điểm choáng váng thì té xỉu. Chỉ là, cô bình thường ngay cả cảm mạo cũng không có, thân thể lúc nào trở nên kém như vậy?
Không đợi cô hoàn hồn từ nghi hoặc. Giọng nói ngọt ngào của cô y tá vang lên lần thứ hai: “Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất tìm người đi cùng. Thời gian mang thai trước ba tháng thai nhi rất không ổn định, không cẩn thận thì có thể…”
Lời nói của cô y tá cũng không nói tiếp nữa, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Hàn càng ngày càng không đúng, thậm chí gần như trắng bệch.Cô thân thiết hỏi thăm: “Cô à, cô làm sao vậy?”
Khi nghe đến hai chữ “Thời gian mang thai” Lâm Tử Hàn cũng đã kinh ngạc trừng mắt nhìn cô y tá, trong đầu sớm đã rơi vào trạng thái trống rỗng, sau đó cô y tá nói gì cô một chữ cũng không nghe lọt.
“Cô à…” Giọng cô y tá thêm vài phần lo lắng, vỗ mặt cô gọi.
Lâm Tử Hàn chớp chớp mắt, nước mắt như hạt đậu lăn xuống, nhìn chằm chằm cô y tá nghẹn ngào nói ra mấy chữ: “Tôi mang thai?”
Cô y tá dè dặt gật đầu, không rõ cô đây là vui mừng mà rơi lệ hay là thương tâm mà rơi lệ.
Lâm Tử Hàn há hốc miệng nhìn cô y tá nói: “Cám ơn…” Như xác ૮ɦếƭ đi ra khỏi phòng bệnh. Mang thai. Cô lại có thể mang thai vào lúc này? Trời ạ!
Đứa bé này tới thật là không đúng lúc! Cô không dám tưởng tượng Tạ Vân Triết nếu biết sẽ có phản ứng gì, Tạ phu nhân biết sẽ có phản ứng gì, Tạ phu nhân còn có thể giống ba năm trước đây đuổi cô ra khỏi Tạ gia không?
Tiêu Ký Phàm thì sao? Anh có cần đứa bé này không? Hay là sẽ khuyên cô bỏ nó đi. Anh có thể tặng cô cho Tạ Vân Triết. Thì nhất định có thể bỏ đứa bé này đi!
Nhưng, cô không muốn mất đi đứa bé này, tựa như lúc trước liều ૮ɦếƭ bảo vệ Tiểu Thư Tuyết, đó là một sinh mệnh.
Nếu như lúc trước bỏ con đi, sẽ không có Tiểu Thư Tuyết xinh xắn đáng yêu như ngày nay.