Tuyệt vọng (3)“Anh ở trên xe chờ em” Tạ Vân Triết nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng.
Lâm Tử Hàn vội lắc đầu, nói: “Không cần. Lát nữa em bắt xe taxi là được rồi” Muốn anh ở bên ngoài chờ, cô lại cảm thấy càng thêm không được tự nhiên.
Tạ Vân Triết không kiên trì nữa, suy nghĩ một chút: “Vậy được rồi, em cẩn thận một chút” Lâm Tử Hàn gật đầu, đẩy cửa xe rời đi. Chỉ tới khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trước cổng bệnh viện, Tạ Vân Triết mới quay đầu xe đi về.
Còn chưa tới gần cửa phòng bệnh. Liền nghe được tiếng thét chói tai của Tô Lâm Lâm từ trong phòng bệnh Đỗ Vân Phi bay ra. Nương theo thét chói tai của cô ấy, còn có tiếng “Loảng xoảng” của đồ vật.
Lâm Tử Hàn cả kinh, cuống quít chạy đi vào, mới vừa sải bước vào nhà, một vật không rõ ràng bay vèo vào người, kinh sợ kêu một tiếng sau đó vội trốn sang bên cạnh.
Ngay sau đó là tiếng gào lửa giận ngút trời của Đỗ Vân Phi: “Cút ra ngoài cho tôi!”
“Vân Phi…” Tô Lâm Lâm sợ hãi, muốn tiến lên dìu hắn lại không dám. Đồng dạng bị sợ hãi còn có Lâm Tử Hàn, sắc mặt trắng xanh trừng mắt nhìn Đỗ Vân Phi điên cuồng lộn xộn trên giường. Thấy hắn giãy dụa suy muốn xuống giường, Tô Lâm Lâm không sợ ૮ɦếƭ xông lên, đè lại thân thể anh vội kêu lên: “Vân Phi, anh không thể xuống giường, không thể xuống mà!”
“Cút ngay!” Cánh tay cứng như thép của Đỗ Vân Phi vung lên, không lưu tình chút nào đẩy ngã cô xuống đất. Tại một khắc Tô Lâm Lâm ngã xuống đất kia, Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại từ sự kinh ngạc sững sờ, chậm rãi gọi: “Vân Phi…”
Đỗ Vân Phi nghe được giọng cô, cả người run lên, ngẩng khuôn mặt đau đớn lên nhìn chằm chằm cô, chỉ an tĩnh vài giây, liền nổi giận lên một lần nữa. Quát bọn họ: “Các người đều đi ra ngoài cho tôi, không cần xuất hiện ở trước mặt tôi!” Lại là một trận ném loạn, Tô Lâm Lâm mới vừa nhặt đồ đạc lên lại tất cả đều rơi xuống mặt đất. Lâm Tử Hàn tránh thoát công kích của hắn, cất bước về phía trước, nhìn vẻ mặt đẹp trai của hắn, đau lòng kêu lên: “Vân Phi! Em biết em có lỗi với anh, anh tức giận thì cứ ném lên trên đầu em là được, vì sao phải dằn vặt bản thân như thế?!”
Đỗ Vân Phi đỏ mặt lên, kích động quát: “Dằn vặt mình thì làm sao?! Dù sao cũng đã tàn phế! Tàn phế!” Hắn tàn phế, không xứng với Lâm Tử Hàn nữa. Hắn khỏe lên thì Lâm Tử Hàn sẽ không chịu tiếp thu hắn. Lại càng khinh thường hắn mà thôi.
Tô Lâm Lâm đi tới, đỡ cánh tay hắn trấn an: “Vân Phi, bác sĩ nói chân của anh sẽ tốt lên, không quá lâu rồi sẽ tốt”
“Nói dối!” Đỗ Vân Phi đẩy tay cô ra, bác sĩ đều sẽ dùng một chiêu này để lừa dối bệnh nhân, hắn mới không cần tin chuyện ma quỷ của bọn họ!
“Em không nói dối, bác sĩ vừa mới vừa nói mà”
Lâm Tử Hàn hổ thẹn quan sát anh hắn, nghẹn ngào nói: “Vân Phi, là em hại anh biến thành như vậy, nhưng em nên bồi thường cho anh thế nào đây? Làm sao mới có thể để anh lấy lại tinh thần một lần nữa?” Nếu cô có thể làm được, cô nhất định sẽ bằng lòng làm.
Cô biết trong lòng hắn khó chịu, dù sao một người khỏe mạnh đột nhiên không thể đi, ai cũng không có cách nào tiếp thu.
“Anh muốn em…” Cánh tay dài của Đỗ Vân Phi duỗi ra, ôm eo nhỏ của cô, đầu nhẹ nhàng vươn tới gần иgự¢ cô thì thào nói. Hắn có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cần có cô là được…
Thật ra trong lòng của hắn rất rõ ràng, hắn bị thương căn bản không liên quan gì đến Lâm Tử Hàn, là chính hắn quá nôn nóng muốn lấy tính mệnh của Lãnh Phong, mới có thể không để ý nguy hiểm mà nổ súng xạ kích.
“Không…” Lâm Tử Hàn nức nở nói ra từ này, chậm rãi lắc đầu, nước mắt lăn xuống từ gò má, rơi xuống đỉnh đầu Đỗ Vân Phi. Yêu cầu này của hắn, cô không có cách nào đồng ý, cô đã khốn khổ sắp ૮ɦếƭ ở lưới tình của Tạ Vân Triết, vì sao còn có thể có thêm một Đỗ Vân Phi nữa?
Tô Lâm Lâm đau xót trong lòng, ngã ngồi ở trên sàn nhà, thật lòng thật dạ trả giá như vậy, kết quả là, Đỗ Vân Phi muốn vẫn chỉ có Lâm Tử Hàn, vĩnh viễn đều là cô ấy!
Muốn có được tình yêu của Đỗ Vân Phi, làm sao lại khó khăn như vậy? cô mặc kệ hắn có bị thương hay không, có tàn phế hay không. Dù cho bác sĩ tuyên bố chân hắn không bao giờ có thể đi được nữa, cô cũng sẽ không quan tâm!
“Vân Phi, anh không phải như vậy, xin hãy lấy lại tinh thần đi…” Tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn ¢ươиg ¢ứиg trên vai hắn, không dám tùy tiện lộn xộn.
Đỗ Vân Phi ngồi thẳng người, nâng mặt trừng mắt nhìn sự thương tâm của cô quát: “Tử Hàn, ngay cả em cũng ghét bỏ anh đúng không?! Có đúng hay không?!”
“Không có! Không ai ghét bỏ anh!” Lâm Tử Hàn huy động hai tay khẩn trương giải thích, lại nữa rồi, hắn sao lại trở nên cam chịu như thế!
Vương Văn Khiết vừa đi tới bệnh viện thấy tình hình này, bước nhanh đi tới, vội hỏi thăm: “Làm sao vậy? Vân Phi lại điên rồi?”
Không đợi hai người trả lời, liền đẩy Tô Lâm Lâm qua bên cạnh, đi vào, nghiêm mặt trừng Đỗ Vân Phi giống như người điên lạnh lùng nói: “Đỗ Vân Phi! Có dũng khí thì ngồi yên đó cho tôi đánh, đánh không ૮ɦếƭ anh ngoan ngoãn nằm hội trên giường cho tôi!”
Đỗ Vân Phi huy động cây gậy bị chế trụ giữa không trung, thất bại rũ xuống, cây gậy “Đinh đương” một tiếng rơi xuống sàn, hắn tựa như một đứa trẻ bị rút đi sinh mệnh, yên lặng!
Vương Văn Khiết nhấc chân đá cây gậy sang một góc. Lớn tiếng quát hắn: “Anh cho là anh bị thương thực sự rất giỏi sao? Có thể tùy tiện khóc lóc om sòm sao? Anh không nên khóc lóc om sòm, hãy tìm một chỗ không người trốn đi, muốn đập bể cái gì sẽ không có ai quản anh!”
Hắc hắc, lâu lắm nay không spoil. Bước ngoặt mới, bước đẩy mới. Mời các bạn đón xem chương sau: Sinh mệnh nhỏ.