Nhẫn đính hônVừa nói chuyện điện thoại với Tiểu Thư Tuyết, thật vất vả dỗ dành con bé, Lâm Tử Hàn yếu ớt đứng lên, đi ra ban công. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, chiếu vào giữa các ngón tay cô.
Nhẫn kim cương bốn cara phát ra những tia sáng lấp lánh, chiếu vào đôi mắt mất đi màu sắc của Lâm Tử Hàn. Cô thản nhiên hít vào một hơi, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào.
Ánh mắt buồn bã rơi vào hoa viên dưới tầng một, mặt nước hồ bơi xanh nhạt, bởi vì gió mát khẽ thổi tạo nên những gợn sóng lấp lánh.
Xúc cảm đầu ngón tay lạnh lẽo, làm cho tâm tư cô quay về mấy ngày trước, quyết không thể đi, Tiêu Ký Phàm giúp cô đeo nhẫn thì trên mặt có một chút tuyệt vọng. Cô biết anh yêu mình, bởi vì hai chữ “Tín nghĩa”, anh cứ thế mà buông tha cô.
Anh có khỏe không? Nghe Tiểu Thư Tuyết oán giận nói anh cả ngày đều không ở nhà, chắc là xử lý chuyện của Duẫn Ngọc Hân rồi, cô thực sự rất muốn nhìn thấy anh!
Đang ngây người, cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa cạch cạch, xuất hiện ở trước mặt cô chính là Tạ phu nhân. Lâm Tử Hàn hơi sửng sốt, gian nan hé ra một nụ cười nói: “Tạ phu nhân” Khi nói chuyện liếc mắt nhìn nữ hầu bưng điểm tâm vào ở phía sau.
Vẻ mặt Tạ phu nhân hiền từ vẫy tay với nữ hầu một cái, đợi đến khi nữ hầu đặt điểm tâm trong tay lên trên bàn, cười tủm tỉm nói với Lâm Tử Hàn: “Chị Vương mới vừa làm kẹo lạc, ăn ngon cực kỳ”
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt bàn, kẹo lạc được bày thành hình hoa, lúc trước, Tạ phu nhân cũng từng nói qua những lời này. “Kẹo lạc mới vừa làm xong, ăn thật ngon…”, mà ngay cả cách bày biện cũng giống nhau.
Tạ phu nhân là cố ý? Hay là vô ý? Từ khi bà bắt đầu vào chỉ là một bộ dáng cười hiền từ, căn bản đoán không ra tâm tư của bà.
Lâm Tử Hàn chỉ có thể coi như là một mảnh hảo tâm của bà, cảm kích nói: “Cám ơn phu nhân”
“Ừ, không cần cám ơn” Tạ phu nhân không có quy định cô phải gọi mẹ giống như Tạ Vân Triết, bởi vì tại trong tiềm thức, bà vẫn còn khinh thường cô, cho rằng cô không xứng trở thành con dâu Tạ gia. Nhưng mà đứa con không tiền đồ kia của bà thích, nhất định không rời xa người ta, vì con trai, bà phải tiếp nhận Lâm Tử Hàn.
“Hôm nay tinh thần Vân Triết thoạt nhìn không tốt lắm, hôm qua ngủ không ngon sao?” Tạ phu nhân vẫn dùng giọng cực kỳ hòa ái của bà để nói chuyện.
Lâm Tử Hàn lại lúng túng, không tự giác đã nghĩ đến phương diện kia, vấn đề này của Tạ phu nhân, ngược lại thực sự là làm khó cô. Không đợi cô khôi phục lại từ trạng thái xấu hổ. Đột nhiên cảm thấy một cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, cúi đầu nhìn, mới phát hiện Tạ phu nhân đang dùng bàn tay mềm mại của bà nâng tay mình lên.
Trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn nói: “Chiếc nhẫn này, không phải con nói rơi vào toilet sao? Tại sao lại ở trên tay con?”
Lâm Tử Hàn sững sờ, xấu hổ cười khan một tiếng, nói dối: “Sau này em gái cháu nhặt được trong nhà vệ sinh, trả lại cho cháu”
“À, thì ra là như vậy” Tạ phu nhân lại có thể tin, gật đầu cười nói: “Vậy con ăn từ từ, ta đi ra ngoài trước” Nói xong xoay người đi đến phía cánh cửa.
“Cám ơn phu nhân” Lâm Tử Hàn cám ơn lần thứ hai, mặc kệ nụ cười kia thật hay giả, nói chung, không gây khó xử cho cô, cô đã cảm thấy rất may mắn. Tạ phu nhân đi hai bước, quay đầu lại nói: “Thi thoảng đi dạo quanh hoa viên đi, như vậy thân thể mới có thể tốt” Sau khi nhìn lướt qua thân thể vô cùng mảnh khảnh của cô, đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ được đóng lại một lúc lâu, mới quay người lại một lần nữa, trợn tròn mắt quan sát nhẫn kim cương trong tay một lần nữa.
Đó là chiếc nhẫn cưới Tạ Vân Triết tặng cô, biểu thị gông xiềng băng lãnh cô vĩnh viễn thuộc về anh, nhưng mà, cô thực sự không muốn bị anh giam cầm như thế!
Rút nhẫn kim cương ra khỏi ngón tay, dè dặt nâng lên, sững sờ nhìn chăm chú vào. Trái tim hoảng sợ, dương tay, nhẫn kim cương trên không trung tung một đường cong hoàn mỹ, “Tõm” một tiếng vang nhỏ, mặt hồ xanh nhạt tạo thành một gợn sóng nhỏ.
“Đing đông” một tiếng vang, Lâm Tử Hàn mới giật mình cảm giác bản thân vừa phạm phải lỗi gì, đây chính là nhẫn kim cương giá trị liên thành! Dù cho cô không muốn, cũng không thể tiện tay ném như thế!
Đang định đi xuống tìm người giúp đỡ mò lên, tại một khắc xoay người kia, ᴆụng phải một vòm иgự¢ rộng lớn. Lâm Tử Hàn cả kinh, vô ý thức lui về phía sau một bước.
Tại Tạ gia, có thể có vóc người rắn chắc như thế, hơn nữa có thể tuỳ tiện ra vào phòng cô, ngoại trừ Tạ Vân Triết còn ai vào đây?
Cô luống cuống, tức là không dám ngẩng đầu tiếp xúc ánh mắt của anh, vừa rồi anh nhất định đã thấy cô ném nhẫn vào bể bơi, nhất định thương tâm sắp ૮ɦếƭ!
Trốn tránh không phải biện pháp, Lâm Tử Hàn thở sâu, ngẩng đầu nhìn anh gọi một tiếng: “Vân Triết, anh trở về khi nào?”
Quả nhiên, anh thấy được, anh đang tức giận, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua một chút phẫn nộ, xẹt qua một chút đau lòng, xẹt qua một chút ưu thương… Cuối cùng, hầm hầm xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn cánh cửa bị hung hăng đóng sầm, lập tức không biết nên làm thế nào cho phải. Cô làm anh thương tổn! Tuy rằng cô hận anh như vậy, hận anh không chịu thành toàn. Nhưng mà, loại phương pháp trả thù này có điểm quá mức, quá độc ác!
Bên ngoài bể bơi truyền đến một tiếng “Ùm ùm” nhảy xuống nước, Lâm Tử Hàn sững sốt, xoay người. Trên bể bơi, một vòng sóng nước tản ra bốn phía, thân ảnh màu trắng như cá lặn xuống đáy nước.
Tạ Vân Triết ngay cả quần áo cũng không cởi thỉnh thoảng lại lộ lên trên mặt nước, sau khi hít một hơi không khí mới mẻ, chìm vào đáy bể một lần nữa, tỉ mỉ tìm kiếm.
“Vân Triết… đừng tìm!” Lâm Tử Hàn lo lắng hô, trời ạ! Lẽ nào anh sẽ không thể chờ hút sạch nước bể rồi tìm sao? Như vậy rất nguy hiểm nha!
Tạ Vân Triết dưới lầu không biết là có nghe được không, hay căn bản là không muốn nghe, vẫn cố chấp lặn xuống đáy bể như cũ.