Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 164

Tác giả: Thiên Cầm

Thương lượng
“Tử Hàn, tôi tha thứ tất cả những việc em làm trước đó, vì Thư Tuyết, chúng ta trở lại như trước đây được chứ?” Tiêu Ký Phàm vòng tay qua sau lưng cô, ôm lấy người cô, ôn nhu, từng cái từng cái giúp cô bộ mặc quần áo.
Dưới da thịt tuyết trắng, lộ ra dấu vết xanh tím tối hôm qua anh lưu lại, tối hôm qua, anh thực sự là điên rồi, lại chà đạp cô thành như vậy. Anh đau lòng dùng đầu ngón tay vuốt ve những dấu vết thuộc về mình kia.
Nhớ, hối hận, chỉ có thể hối hận!
Mỗi một chỗ anh chạm đến, đều có thể khiến cho Lâm Tử Hàn rung động, để không không thần phục dưới nhu tình mật ý của anh. Lâm Tử Hàn ngồi thẳng người, một tay đẩy anh ra, tay nhỏ bé hoảng loạn túm lấy chăn đơn bao chặt người lại.
Giọng nói không mang theo một tia cảm tình thốt ra: “Anh không nên ᴆụng vào tôi! Tôi cũng không muốn quay lại những ngày sống không bằng ૮ɦếƭ trước kia!”
Sống không bằng ૮ɦếƭ? Cô lại có thể dùng bốn chữ này tới khái quát cuộc sống trước kia anh cho rằng ngọt ngào?
Thương tâm, vì sao mỗi một câu nói của cô đều làm cho người ta thương tâm như vậy? Lẽ nào cô thực sự quyết tâm muốn vu cho anh tội danh “૮ɦếƭ” hay sao?
“Tử Hàn, lẽ nào em sẽ không vì con mà ở lại bên cạnh tôi sao?” Anh đau lòng nói, con chẳng qua là mượn cớ, không nỡ xa cô, không bỏ được cô mới là tâm lý chân thực của anh. Mặc kệ cô làm cái gì, anh cũng có thể tha thứ, mà ngay cả thân phận của cô không muốn người ta biết kia anh cũng có thể không muốn biết, tình yêu của anh với cô, đã cắm rễ quá sâu!
Lâm Tử Hàn khẽ động biểu tình nghiêm mặt, lộ ra vẻ mặt chán ghét với anh, cười lạnh nói: “Đừng dùng con tới ép tôi, vì con, tôi đã bị anh áp bách lâu lắm rồi! Tiêu Ký Phàm, đừng tưởng rằng phụ nữ đều sẽ thích người đàn ông có tiền bá đạo, tôi đã chịu đủ sự tưởng tượng của anh rồi, bộ dạng cao cao tại thượng, một phút chốc tôi cũng không muốn ở lại bên cạnh anh nữa!”
Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô, buồn bã nói: “Đây là lời nói trong lòng của em sao?”
“Đúng vậy” Lâm Tử Hàn trả lời không chút do dự, trong lòng lại đau nhức như nhỏ máu, lời nói đả thương người này, quả thực không phải điều cô muốn nói! Tình yêu của cô giành cho anh, trời đất chứng giám!
“Em là mẹ Tiểu Thư Tuyết, tôi không thể thả em đi.” Tiêu Ký Phàm biến sắc, âm trầm nói. Mềm không được, thì mạnh bạo, nói chung, anh nhất định không muốn thả cô đi.
Lâm Tử Hàn cười lạnh một tiếng mở miệng, tà tà nhìn anh nói: “Tốt thôi, anh một mực muốn nhốt tôi, nếu như ngày nào đó phát hiện có người thắt cổ, cắt cổ tay, người nọ nhất định chính là tôi Lâm Tử Hàn!”
“Em!” Tiêu Ký Phàm thất bại trừng mắt nhìn cô, cô lại dám dùng cái ૮ɦếƭ tới uy Hi*p anh? Một loại thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn trên đời này, bởi vì anh sẽ bỏ qua!
“Anh hãy cố mà chờ xem là được rồi, tôi muốn để cho anh biết, không phải ai cũng sợ anh!” Lâm Tử Hàn lạnh lùng kiên quyết nói xong, xoay người xuống giường, mặc nhanh quần áo đi ra cửa phòng.
Bỏ lại Tiêu Ký Phàm vẻ mặt yêu hận không rõ, anh thật sự không nghĩ đến, chuyện lần này lại ầm ĩ như vậy, Lâm Tử Hàn lại là người phụ nữ ác tâm như vậy!
~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn khóc rống chạy ra sân, tầm mắt sớm bị nước mắt làm cho mờ mịt, mà ngay cả Tiểu Thư Tuyết canh giữ ở bên ngoài cũng bị mình ᴆụng ngã lăn xuống đất cũng không cảm giác được, một đường ra ngoài.
“Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết ngã trên mặt đất hô một tiếng với bóng dáng Lâm Tử Hàn, oa oa khóc lớn lên, con bé khóc, không phải là bởi vì ngã đau, mà là bị Lâm Tử Hàn dọa.
Lâm Tử Hàn sững sờ, xoay người lại phát hiện Tiểu Thư Tuyết ngã trên mặt đất, vội quay người lại, ôm con bé dậy.
“Mẹ, đừng khóc… đừng đi…” Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt trắng mịn non mềm của Tiểu Thư Tuyết, lay động lòng người!
Lâm Tử Hàn lau nước mắt trên mặt mình, cũng lau trên mặt Tiểu Thư Tuyết, gắt gao ôm con bé vào trong lòng, nức nở nói: “Bảo bối không khóc, mẹ cũng không nên khóc, không nên khóc”
Tiểu Thư Tuyết giãy dụa lui đi ra khỏi иgự¢ cô, trông mong nhìn chằm chằm cô cầu xin: “Mẹ đừng đi… con không muốn mẹ đi”
“Mẹ vĩnh viễn cũng không rời xa con.” Cô xúc động ôm chặt con bé vào lòng, gắt gao ôm thân thể nhỏ bé của nó. Tiểu Thư Tuyết sau khi nghe được lời của cô vui mừng hơn, nở nụ cười dưới hai hàng nước mắt.
Thấy khuôn mặt tươi cười của con bé, Lâm Tử Hàn lại thế nào cũng không vui mừng được, Tiểu Thư Tuyết nhất định cô phải mang đi, đã không có Tiêu Ký Phàm, nếu như lại mất đi Tiểu Thư Tuyết, cô thực sự sống không nổi.
Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm sẽ để cho cô mang Tiểu Thư Tuyết đi sao? Dựa vào cá tính của anh, nhất định sẽ không đồng ý!
Thoáng bình phục tâm tình kích động, Lâm Tử Hàn khẽ hít vào một hơi, nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi: “Bảo bối, mẹ mang con về nhà dì Văn Khiết ở có được hay không? Ở cùng với ba ba Đỗ được không?”
“Vậy ba ba thì sao?” Tiểu Thư Tuyết nghiêng đầu hỏi, đối với nó mà nói, chỉ cần có thể sống cùng với ba mẹ, sống ở đâu cũng như nhau.
“Ba ba có việc phải bận, không thể theo chúng ta.” Lâm Tử Hàn miễn cưỡng vui cười nói: “Chờ ba ba hết việc bận, chúng ta trở về có được hay không?”
“Con không cần!” Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ mà cự tuyệt: “Con sẽ ở cùng với ba ba! Không cần chú Đỗ!”
Lâm Tử Hàn giả vờ giận xụ mặt, khiển trách: “Con tại sao lại không ngoan? Không phải nói ba ba có việc bận sao?”
“Nhưng mà người ta sẽ nhớ ba ba mà.”
Lâm Tử Hàn nhìn dạng muốn khóc của con bé, đau xót trong lòng, khẽ hít một hơi an ủi: “Ba ba sẽ đến thăm chúng ta, lúc rảnh rỗi sẽ tới.”
Mặc kệ, trước tiên cứ lừa gạt con bé rồi hãy nói! Lâm Tử Hàn âm thầm hạ quyết tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc