Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 45

Tác giả: Mộc Yêu

Lâm Vũ Mặc để tay lên иgự¢ Tần Phong, cảm nhận nhịp tim đập mất khống chế của cô.
“Vậy cũng không đại biểu cho cái gì, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể mà thôi.” Tần Phong vì cử chỉ của Lâm Vũ Mặc mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ căn môi dưới, quyến rũ trả lời.
“Ha ha ha! Tiểu lừa gạt ăn ở hai lòng a!”Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười phá lên, hắn ôm chầm lấy eo Tần Phong, tràn đầy tà khí nói: “Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ khiến em nói ra lời thật lòng. Em yêu anh!”
Nói xong, liền nặng nề đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong.
“Chú Chá! Bọn họ đang thâи áι sao? Khả Nhi cũng muốn.” Đột nhiên, một thanh âm non nớt vang lên từ sau lưng Lâm Vũ Mặc.
Nghe thấy thanh âm của con gái, Tần Phong lập tức đẩy Lâm Vũ Mặc ra, lúng túng nhìn về phía sau lưng hắn. Chỉ thấy Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi, khuôn mặt bi thương đứng đó, không chớp mắt nhìn đôi môi đỏ của cô.
Tần Phong lúng túng che cánh môi bị Lâm Vũ Mặc hôn mà sưng lên, ho nhẹ hai tiếng.
Lâm Vũ Mặc lại làm như không có chuyện gì, đi về phía hai người, bàn tay hắn ôm vai Tần Phong, hướng Đường Chá nói: “Đường tiên sinh, thật xin lỗi, để ngươi nhìn thấy cảnh vợ chồng chúng ta thân thiết rồi.”
Tần Phong bất mãn trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, nũng nịu nói: “Lâm Vũ Mặc, ai là vợ chồng với anh? Cho tới bây giờ tôi chưa thừa nhận anh là chồng tôi!”
“Hắc hắc, kiếp này anh chỉ cần Tiểu Phong Nhi là lão bà của anh.” Lâm Vũ Mặc mặt dày nói.
“Tôi không cần anh làm chồng tôi.” Tần Phong dẩu môi nói.
Lâm Vũ Mặc này thật bá đạo, hắn nói muốn cưới là cô nhất định phải gả cho hắn sao?
Mới không cần!
Tương lai của Tần Phong tôi, tôi tự mình làm chủ!die»ndٿanl«equ»yd«on
Vì vậy, cô đến bên người Đường Chá, cười duyên nói với hắn: “Đường Chá, lúc nãy không tính, chỉ là một cái hôn mà thôi, anh đừng tức giận!”
Lâm Vũ Mặc bất mãn, một phen kéo Tần Phong qua, cười tà nói với cô: “Cái gì gọi là không tính? Chẳng lẽ em đã quên em nhiệt tình thế nào rồi sao? Có muốn thử lại một lần nữa không? Cho Đường tiên sinh thưởng thức lại.”
“Anh! Vô lại!” Tần Phong nâng khuôn mặt thẹn thùng, tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc.
Đường Chá nhìn môi đỏ mọng bị hôn sưng của Tần Phong, lại nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng giống như chìm vào hố băng.
Tiểu Phong Nhi của hắn, trong lòng vẫn thích Lâm Vũ Mặc sao?
Chẳng lẽ hắn đã tới chậm một bước?
Nhưng Phong vừa mới nói không tính, chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi.
Mình có còn hi vọng hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chá lại dấy lên một tia hi vọng.
Tim hắn cứ đan xen giữa tuyệt vọng rồi lại hi vọng, chịu đủ mọi ђàภђ ђạ.
“Phong Nhi, anh tin em! Anh sẽ chờ quyết định cuối cùng của em. Phong Nhi, em hãy tự hỏi lòng mình, ai mới là người em thích nhất, ngàn vạn lần đừng vì người khác bức ép mà thỏa hiệp.”die»ndٿanl«equ»yd«on Đường Chá như có điều ngụ ý nhìn Lâm Vũ Mặc một chút.
“Đường Chá, em hiểu.” Phong Nhi gật đầu một cái, mỉm cưới đưa tay ra, muốn nhận lấy tiểu Khả Nhi. “Tiểu Khả Nhi, mẹ bế, chú mệt rồi.”
“Không! Con muốn chú Chá ôm. Chú Chá, chú còn chưa hôn con. Khả Nhi cũng muốn thâи áι.” Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn, chờ Đường Chá hôn.
“Vật nhỏ, nhỏ như vậy đã muốn hôn, không thẹn thùng sao?” Lâm Vũ Mặc buồn cười, trêu chọc con gái.
“Không cần cha lo!”Lâm Khả Nhi hướng Lâm Vũ Mặc làm mặt quỷ, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé bưng lấy gương mặt tuấn tú không có phản ứng của Đường Chá, nhanh chóng hôn trộm một cái trên môi hắn. Sau đó giống như ăn trộm được báu vật, ngọt ngào nở nụ cười.die»ndٿanl«equ»yd«on
“Tiểu Khả Nhi.” Đường Chá kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi, không ngờ đứa bé này còn nhỏ tuổi, thế nhưng dám làm ra chuyện như vậy. “Về sau không được làm vậy nữa, biết chưa?”
“Tại sao? Chú Chá không thích Khả Nhi sao?” Lâm Khả Nhi khổ sở hỏi, cô còn nhỏ, nên không hiểu hôn như vậy là đại biểu cho cái gì, cô chỉ biết, cô thật thích Chú Chá.
“Chú Chá thích tiểu Khả Ni, nhưng cháu không thể hôn môi chú Chá.” Đường Chá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở trước mắt, đau lòng không thôi giải thích: “Hôn thế này là dành cho người yêu. Tiểu Khả Nhi còn nhỏ, chờ khi nào cháu trưởng thành sẽ hiểu.”
“Nhưng Khả nhi thích chú Chá nha! Cũng không thể hôn sao?” Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy hi vọng hỏi Đường Chá.
“Không thể!” Đường CHá ho nhẹ một tiếng. Hắn thật sự không có biện pháp với Tiểu Khả Nhi, chuyện như vậy muốn hắn giải thích thế nào với một đứa bé nha.
Nhìn Đường Chá lúng túng, Tần Phong tiến lên ôm lấy con gái, thân mật vuốt tóc cô nói: “Tiểu Khả Nhi, chỉ có yêu một người với có thể hôn hắn.”
“Vậy mẹ cũng yêu cha sao?” Lâm Khả Nhi tò mò nháy mắt nhìn Tần Phong.
“Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười lớn, không hổ là con gái hắn, có thể hỏi ra mấu chốt vấn đề nhanh như vậy. Tiểu Phong Nhi, còn không mau thừa nhận, mau nói em yêu anh nha!
“Tiểu Khả nhi.” Tần Phong véo cái miệng nhỏ nhắn của con gái, không biết nên trả lời thế nào. Cô lo lắng liếm môi một cái chột dạ nói: “Tiểu Khả Nhi mẹ đã từng yêu cha.”
“Tiểu Phong Nhi, cái gì gọi là đã từng yêu nha! Em rõ ràng vẫn còn yêu anh!” Lâm Vũ Mặc bất mãn kéo cô qua, vây cô trong иgự¢ mình.
“Đúng là đã từng yêu. Nhưng hiện tại tôi cũng không biết người tôi yêu là ai. Tôi phải suy nghĩ lại, trong a người, rốt cuộc người tôi yêu là ai.” Tần Phong ngẩng đầu lên, kiên định nói.
“Tiểu Phong Nhi!” Lâm Vũ Mặc không cam lòng kháng nghị. Rõ ràng lúc nãy tiểu Phong Nhi còn rất nhiệt tinh đáp lại nụ hônc ủa hắn, sao chớp mắt một cái liền phủ nhận.
“Lâm Vũ Mặc, anh không nghe thấy Phong Nhi nói gì sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.” Đường Chá vươn tay ra bắt tay Lâm Vũ Mặc, nho nhã nói.
“Tiểu Phong Nhi chính là của tôi, tôi sao phải cạnh tranh công bằng với các anh?” Lâm Vũ Mặc không vui trợn mắt nhìn Đường Chá.
Trong tâm hắn lúc này lại cảm thấy chột dạ. Nếu không phải năm đó hắn mắc sai lầm, Tiểu Phong Nhi và hắn đã sớm tương thân tương ái lại cùng nhau. Bây giờ, lại thêm hai tình địch lợi hại như vậy,khiến hắn cũng lo lắng. Hắn sợ Tiểu Phong Nhi sẽ chọn người khác, không cần hắn nữa. Nếu như vậy, bảo hắn làm sao sống tiếp đây?
“Chẳng lẽ Lâm tiên sinh sợ, không dám cạnh tranh với chúng tôi?” Đường Chá nhướn mày cười hỏi.
“Ai sợ! Chỉ là không cần thiết! Chẳng lẽ anh không nhận ra Tiểu phong Nhi vẫn còn yêu tôi sao?” DiễღnđànLêQღuýĐônLâm Vũ Mặc không tự tin mà hỏi.
“ Ha ha ha, Lâm Vũ Mặc, bây giờ nói những điều này hình như còn hơi sớm.” Đường Chá khẽ cười. Chưa tới phút cuối cùng, còn chưa biết chính xác ai sẽ trở thành người thắng cuộc.” Hắn nhướn mày nói với Lâm Vũ Mặc. “Chúng ta cùng đợi đáp án của Tiểu Phong Nhi đi.”
“Phong Nhi cuối cùng sẽ chọn tôi!” Lâm Vũ Mặc bá đạo nói. Hắn đang tự động viên chính mình, hắn không muốn nản lòng, người tiểu Phong Nhi yêu là hắn, hắn nhất định sẽ là người cười cuối cùng.
“Còn chưa chắc.” Đường Chá khí định thần nhàn nói.DiễღnđànLêQღuýĐôn
“Hai người đừng tranh cãi nữa!” Tần Phong bất mãn cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. “Muốn ầm ỹ thì ra bên ngoài đi, đừng làm ồn trong nhà tôi.”
“Tiểu Phong Nhi, đừng nóng giận. Anh không để ý tới hắn.” Lâm Vũ Mặc lập tức xin lỗi cô.
“Phong Nhi, anh mới không cùng hắn chấp nhặt.” Đường Chá khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc.
Tần Phong không nhìn hai người, ôm con gái trở lại phòng khách.DiễღnđànLêQღuýĐôn
Lâm Vũ Mặc lại đột nhiên phát hiện ra một chuyệ, vội đổi theo cô, ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Tiểu Phong Nhi, em vừa đồng ý sẽ trở về thăm cha mẹ với anh mà. Không bằng chúng ta đi luôn bây giờ đi, nếu không sẽ khong kịp chuyến bay về thành phố B.”
Đường Chá ngồi ở bên kia Tần Phong, kéo tay nhỏ bé của cô nói: “Phong Nhi, đừng đi. Cùng anh về nhà được không, hoàn thành hôn lễ của chúng ta.”
Nghe Đường Chá nhắc đến hôn lễ năm đó, chuyện cũ liền trở về trong đầu Tần Phong, DiễღnđànLêQღuýĐônnhững yêu hận tình thù bị cô chôn sâu tring đáy lòng bỗng chốc ùa về, khiến lòng cô đau nhói một hồi.
Cô nhíu mày nhìn khuôn mặt chờ mong của Đường Chá, cô cho là mình sẽ không quan tâm nữa, thì ra vẫn còn quan tâm như vậy.
Giơ tay vuốt lên khuôn mặt hắn, có chút đau thương nói: “Đường Chá, nếu có một ngày, em có thể quên thù hận năm xưa, có lẽ em sẽ đồng ý gả cho anh. Nhưng bây giờ, lòng em vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện năm đó. Cho nên, xin hãy tha thứ cho em.”
Đường Chá trở tay, nắm lại tay nhỏ bé của ô, đặt lên mặt mình vuốt ve. “Không sao, Phong Nhi, anh sẽ đợi, đợi em có thể quên đi những đau thương đó.”
“Đường Chá!” Tần Phong cảm động kêu tên hắn. Khi Đường Chá ở cùng cô, vẫn luôn như vậy, tất cả đều vì cô mà suy nghĩ, không ép buộc cô làm chuyện gì. Hoàn toàn không giống Lâm Vũ Mặc, bá đạo lại độc tài như vậy.
Lâm Vũ Mặc không vui kéo Tần Phong vào иgự¢ mình, nâng khuôn mặt cô lên nói: “Tiểu Phong Nhi, đừng bị lời nói của hắn mê hoặc. Anh yêu em không ít hơn hắn, em nhất định phải chọn anh, nghe chưa?”
“Tôi yêu ai tôi tự mình làm chủ, không cần anh quan tâm.” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc, bộ dáng xem thường.
Vẻ mặt không quan tâm của cô khiến Lâm Vũ Mặc sợ hãi, hắn kéo tay kia của cô nói: “Phong Nhi, mặc kệ em chọn ai, em đã đồng ý cùng anh về thăm bố mẹ, em không thể đổi ý.”
“Tôi chỉ đồng ý cùng anh mang tiểu Kha Nhi đi gặp ông bà, anh đừng hiểu lầm.” Tần Phong cười nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Vũ Mặc, cô vô cùng vui vẻ. Cho hắn gấp gáp, ai bảo năm năm trước hắn thiết kế cô! Mặc dù hắn không có ᴆụng vào nữ nhân kia, nhưng vẫn là hắn không đúng trước, làm tổn thương trái tim cô. Cho nên, cô sao có thể bỏ qua ho hắn dễ dàng như vậy?
“Chỉ cần em chịu cùng anh về nhà là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nở nụ cười. Hắn tin, chỉ cần tiểu Phong Nhi cùng hắn trở về, hắn liền dùng tất cả vốn liếng, mê hoặc cô, khiến cô không nhớ nổi hai người đàn ông này nữa.
Tần Phong có chút xin lỗi hướng Đường Chá nói: “Đường Chá, thật xin lỗi. Em đã đồng ý mang Tiểu Khả Nhi đi gặp ông bà nội của nó, thì không thể đổi ý. Chúng em phải lên đường.”
Đường Chá vỗ vỗ tay cô đáp: “Phong Nhi, không sao, em không cần phải nói xin lỗi. Chờ em cùng Tiểu Khả Nhi trở lại, anh lại tới tìm hai người.”
“Vâng. Cám ơn anh, Đường Chá.” Tần Phong gật đầu.
Đường Chá đứng lên, bắt tay với Lâm Vũ Mặc, lạnh lùng nói: “Anh đừng cho rằng anh chính là người thắng cuộc, ai ૮ɦếƭ trong tay ai cong chưa biết trước được đâu.”
“Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ cố gắng để trở thành người chiến thắng cuối cùng.” Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo cười nói.
Hai người đàn ông xuất sắc ngầm đấu chí.
Khi Lâm Vũ Mặc mang theo Tần Phong cùng Tiểu Khả Nhi về đến nhà, Lý Hải Vi xúc động phát khóc.
Bà ôm Tần Phong vào иgự¢, kích động nói: “Con dâu ngoan của ta, con trở về rồi. Con biết không, vì con, năm năm nay Tiểu Mặc cơm cũng không muốn ăn. Vì muốn tìm được con, hắn sắp đem toàn bộ địa cầu lật ngược.”
“Bác gái.” Tần Phong cũng ôm chặt Lý Hải Vi. Sâu trong nội tâm cô, cô đã sớm coi Lý Hải Vi như mẹ ruột của mình. Năm năm qua, cô cũng rất nhớ bà.
“Sao vẫn còn gọi bác gái? Không phải nên đổi gọi là mẹ sao? Nhanh lên một chút, gọi mẹ cho ta nghe thử.” Lý Hải Vi bất mãn nói.
Lâm Vũ Mặc thấy cô khổ sở, không đành lòng mở miệng nói: “Mẹ, Tiểu Phong Nhi vừa mới trở lại, còn chưa quen. Vài ngày nữa có lẽ mới gọi được.”
“Được! Được! Con dâu ngoan, mẹ không giục con.” Lý Hải Vi cười nói.
"Xin hỏi, bà chính là bà nội của con sao?" Thân thể phấn nộn của Lâm Khả Nhi đột nhiên chen vào giữa ba người. Bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngước nhìn Lý Hải Vi, ngọt ngào hỏi.
Lúc này Lý Hải Vi mới chú ý tới tiểu nhân nhi, bà kích động bế tiểu Khả Nhi lên, cực kì hưng phấn mà lớn tiếng: "Con dâu, đây chính là cháu nội của mẹ sao?"
"Dạ, mẹ, đây là cháu nội hàng thật giá thật của mẹ, là con của con và tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nói với mẹ. Hắn hiện tại cảm thấy có một chuyện bản thân mình làm thành công nhất, đó là cùng tiểu Phong Nhi sinh ra một cô con gái đáng yêu như tinh linh trên trời.
"Bà nội, con tên là Lâm Khả Nhi. Bà có thể gọi con là tiểu Khả Nhi." Lâm Khả Nhi tựa như tiểu đại nhân, đưa tay phải ra, chờ Lý Hải Vi tới bắt.
"Ha ha ha! Đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy a?" Lý Hải Vi vừa nắm tay nhỏ bé hồng hào trước mặt, vừa hưng phấn nói.
"Đương nhiên rồi, mẹ cũng không nhìn xem đây là con của ai nha?" Lâm Vũ Mặc hả hê cười, tầm mắt của hắn và ánh mắt ngượng ngùng của Tần Phong không hẹn mà cũng gặp gỡ trên không trung, làm hắn cười càng sâu hơn.
Tiểu Phong Nhi, em ngoan ngoãn chờ gả cho anh đi.
Anh muốn triển khai thế tiến công liên hoàn đối với em, nhất định sẽ khiến em bị mê hoặc!
Trong lòng Lâm Vũ Mặc hả hê nghĩ.
"Da mặt thật dày!" Tần Phong quở nhẹ nói. Cô vươn tay tiếp nhận tiểu Khả Nhi, hướng Lý Hải Vi nói: "Bác gái, bác mệt không, để con ôm Khả Nhi cho."
"Con dâu, về sau ở lại đây đi. Đừng đi nữa." Lý Hải Vi lưu luyến kéo tay tiểu Khả Nhi, tình cảm đối với đứa cháu gái mới gặp này không lời nào có thể miêu tả hết được.
"Bác gái, cháu chỉ mang Khả Nhi đến thăm bác mà thôi. Sẽ không quấy rầy gia đình, lát nữa chúng cháu phải trở về." Tần Phong mỉm cười cự tuyệt đề nghị của Lý Hải Vi.
Cô cùng Khả Nhi chỉ đến làm khách , sao có thể vì vậy mà nương nhờ nơi này không chịu đi?
"Cái gì? Các con phải trở về! Không được! Con dâu, mẹ còn chưa xem kĩ con cùng tiểu Khả Nhi, các con nhất định phải lưu lại." Lý Hải Vi không vui nói.
Bà vừa mới thấy được cháu nội khả ái mà thôi, sao có thể để con dâu cũng cháu gái cứ như vậy mà đi? Nếu hai người họ không quay lại nữa, bà chẳng phải là không gặp được tiểu Khả Nhi nữa sao ?
Tần Phong nghe Lý Hải Vi nói vậy, không khỏi khẽ cười, cô vội an ủi bà: "Bác gái, cháu sẽ thường xuyên mang tiểu Khả Nhi đến thăm bác. Bác không cần lo lắng."
Lý Hải Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà hướng Lâm Vũ Mặc nói: "Tiểu Mặc, con còn không mau gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy về gặp cháu nội bảo bối của ông ấy."
"Dạ! Mẹ!" Lâm Vũ Mặc chào Lý Hải Vi theo kiểu quân đội, vui mừng nói.
"Đứa nhỏ này! Trưởng thành rồi, mà vẫn còn trêu mẹ!" Lý Hải Vi đưa tay gõ một cái trên đầu Lâm Vũ Mặc.
"Ai bảo mẹ là một Đại Mỹ Nữ a!" Lâm Vũ Mặc cười trêu chọc nói.
"Còn không mau đi gọi điện thoại!" Lý Hải Vi chống nạnh quát, Lâm Vũ Mặc thấy mẹ nổi giận, mới móc điện thoại ra gọi điện cho cha hắn.
Lý Hải Vi nắm tay Tần Phong, từ đuôi mày đến khóe mắt đều là nụ cười. Thật là quá tốt rồi , tên ngốc này cuối cùng cũng đem mang con dâu cùng cháu gái của bà trở về rồi. Sau này, đứa con trai phóng đãng của bà sẽ không còn lý do cùng hai mẹ con Tần Phong lưu lạc bên ngoài nữa? Hắn nên trở về tiếp nhận tập đoàn Lâm thị đi? Kể từ khi tiểu Phong Nhi rời đi, đứa con trai ngốc nghếch liền đem công ty ném cho lão công bà, hại nàng cả ngày lẫn đêm cũng không nhìn thấy bóng dáng lão công. Từ nay, lão công sẽ được được giải phóng! Hi hi hi!
Khi Lâm Ngạo về đến nhà, liền nâng Lâm Khả Nhi lên đỉnh đầu, hưng phấn chạy quanh phòng cười lớn. Hắn quả thật sắp cưng chiều tiểu Khả Nhi đến tận trời rồi.
Mà Lâm Khả Nhi được cưỡi trên vai ông nội, vui vẻ cười duyên, người một nhà cũng bị bộ dạng bướng bỉnh của hai ông cháu chọc cười.
Khi người giúp việc tới thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong, Lý Hải Vi quay sang hỏi Lâm Ngạo: "Ngạo, anh xem có nên mời chị cùng Hàm nhi tới ăn bữa cơm đoàn viên không?"
Lâm Ngao lạnh lùng nói: "Gọi họ làm gì, chẳng lẽ em muốn nhìn họ mặt nặng mày nhẹ?"
"Không phải. Em sợ anh mất hứng a! Dù sao bây giờ cả nhà cũng đã đoàn tụ." Lý Hải Vi làm nũng nói.
Lâm Ngạo, ngay trước mặt mọi người, một chút cũng không ngượng ngùng hôn Lý Hải Vi, dịu dàng nói: "Anh và em mới là người một nhà, không cần để ý đến bọn họ."
Lý Hải Vi xấu hổ đánh Lâm Ngạo một cái, bất mãn nói: "Ghét! Anh không thấy tất cả mọi người đang ở đây sao? Vậy mà còn…"
Lâm Ngạo nhìn khuôn mặt hả hê của con trai cùng bộ dạng lúng túng của Tần Phong, không khỏi cười ha hả: "Sợ cái gì? Chúng ta đều là vợ chồng, cho con trai con dâu thấy cũng không hề gì."
"Ông nội, ôngyêu bà nội sao?" Ngồi ở trên đùi Lâm Ngạo, Lâm Khả Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.
"Yêu! Ông nội dĩ nhiên yêu bà nội! Tiểu Khả Nhi tại sao lại hỏi thế ?" Lâm Ngạo tò mò hỏi nói.
"Mẹ nói, chỉ có thể hôn người mình yêu. Tiểu Khả Nhi thích chú Chá, nhưng bọn họ không cho tiểu Khả Nhi hôn. Bọn họ thật là xấu!" Lâm Khả Nhi hướng ông nội tố cáo.
"Hả? Ha ha ha! Tiểu Khả Nhi còn nhỏ, đợi khi nào con trưởng thành mới được hôn người trong lòng." die»ndٿanl«equ»yd«onLâm Ngạo cười lớn nói.
"Có thật không ạ? Chờ tiểu Khả Nhi trưởng thành, là có thể hôn chú Chá rồi sao?" Lâm Khả Nhi hưng phấn hỏi.
"Dĩ nhiên!" Lâm Ngạo tươi cười gật đầu.
Nghe được lời của ông nội, Lâm Khả Nhi hưng phấn vỗ tay: "Oa! Thật tốt quá! Vậy tiểu Khả Nhi phải lớn nhanh một chút mới được!"
Lâm Ngạo kiêu ngạo mà vuốt tóc cháu gái , trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Hắn đối với tiểu Khả Nhi hài lòng không thôi, bé thật là đáng yêu, nhìn đôi mắt to tràn đầy linh khí , lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, giống như một 乃úp bê nhỏ.
Không!
So với 乃úp bê còn đáng yêu hơn!
Lâm Ngao hắn cuối cùng cũng có cháu gái, hơn nữa còn là một cháu gái đáng yêu như vậy, hôm nào tụ hội cùng mấy lão bằng hữu, hắn nhất định phải mang theo tiểu Khả Nhi đi khoe khoang một phen.
Người một nhà vừa nói vừa cười, không khí đầm ấm, cũng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Sau khi ăn cơm xong, nhìn Tiểu Khả Nhi đã ngủ trong lòng mẹ, Tần Phong suy nghĩ thật lâu. Cô đứng lên nói: "Bác trai bác gái, cháu cùng tiểu Khả Nhi không quấy rầy hai bác nữa. Hai bác đi nghỉ sớm đi ạ."
Lý Hải Vi vội vàng kéo tay cô hỏi: "Con dâu! Con sao vậy? Muộn thế này còn muốn đi đâu ?"
"Bác gái, con đã đặt phòng ở một khách sạn gần đây, con mang Khả Nhi đến đó ở. Sáng sớm ngày mai, con lại mang Khả Nhi trở lại thăm hai người."
Cô vừa định ôm con gái rời đi, liền bị Lâm Ngạo không vui ngăn cản: "Đã về nhà, còn ở khách sạn làm gì? Chẳng lẽ Lâm gia ta ngay cả một gian phòng trống cũng không có cho con ở. Con cùng tiểu Khả Nhi đều lưu lại cho ta, Tiểu Mặc, đưa hai đứa lên lầu đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt!"
"Vâng! Cha, con sẽ mang tiểu Phong Nhi về phòng." Lâm Vũ Mặc hài lòng hướng ba chớp mắt vài cái, thầm nói lời cảm tạ.
Lâm Ngao hưng phấn nhếch môi nở ra một nụ cười.
Tần Phong bất đắc dĩ bị Lâm Vũ Mặc kéo lên lầu.
Lâm Vũ Mặc lôi kéo cô và căn phòng được trang trí vô cùng sang trọng và chứa rất nhiều thiết bị tối tân, trên đầu giường còn có một khung ảnh khổng lồ, đó là ảnh cưới của cô và Lâm Vũ Mặc
Lâm Vũ Mặc ôm hông của cô, cười nói: "Thích không? Đây là phòng tân hôn anh đặt biệt trang trí riêng cho chúng ta đó, đã bỏ trống năm năm rồi, hôm nay chủ nhân của nó đã xuất hiện. Phong Nhi, anh rất hạnh phúc."
"Tôi chỉ ở nhờ một ngày, không được xem như nữ chủ nhân." Tần Phong hất bàn tay Lâm Vũ Mặc ra, ôm con gái đi lại giường.
"Phong Nhi, sát vách mới là phòng của Tiểu Băng. Em đưa nó đến nhầm phòng rồi." Nói xong, Lâm Vũ Mặc ôm lấy con gái, bế bé qua phòng ngủ bên cạnh. Chỉ thấy trong gian nhà kia bày đầy đồ chơi, 乃úp bê bé gái thích, lại có tăng, xe hơi của các bé trai, nó nhiều đến nổi khiến cho người ta hoa mắt
Lâm Vũ Mặc đem Khả Nhi thả vào giường ấm, bé đưa đôi mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ mà nhìn Tần Phong.
Ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy, làm cho Tần Phong có chút ngưỡng ngùng. Cô nói với Lâm Vũ Mặc: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"no! no! no! Phong Nhi, căn phòng này là chỉ có mình Khả Nhi sở hữu mà thôi, không phải phòng cho em nghỉ ngơi." Lâm Vũ Mặc đi đến bên cạnh Tần Phong, mặt đầy mị hoặc nói với cô: "Căn phòng của chúng ta ở sát vách, chúng ta phải ngủ ở phòng tân hôn. Bà xã à, tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em đừng cử tuyệt anh được chứ?!"
Nói xong, Lâm Vũ Mặc liền đưa tay ra bế Tần Phong lên, đi thẳng về phòng tân hôn của bọn họ.
"Anh thả tôi xuống! Em mới không cần ngủ chung với anh!" Tần Phong không thuận theo nói. Trong lòng của cô rất sợ, căn bản là chưa chuẩn bị tư tưởng. Đã năm năm rồi, cô luôn giữ gìn thân thể của mình, chưa bao giờ chạm qua người đàn ông nào khác.
"Đừng! anh sẽ ngủ chung với em! đã năm năm rồi anh chưa ᴆụng vào em, hôm nay em không thể trốn thoát được đâu." Lâm Vũ Mặc tà mị cười xô ngã thân thể Tần Phong, nhanh chóng che kín cơ thể
Bàn tay của anh cố gắng kéo quần áo trên người Tần Phong xuống, tràn đầy khí phách hôn lên môi của cô.
"Lâm Vũ Mặc, tôi không yêu anh! Anh mau buông tôi ra!" Tần Phong vừa tránh né, vừa nói.
"Đến lúc nào rồi, em còn mạnh miệng như thế sao!" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói. Môi của anh ở trên người Tần Phong giúp cô nâng lên một chuỗi lửa nóng, khích bác cho cô càng không ngừng thở gấp.
"Không yêu! Tôi đã sớm chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa rồi! Nha" cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong càng không ngừng nói ra những lời khiến Lâm Vũ Mặc bất mãn, nhưng anh cũng không dừng lại mà càng dùng sức để hôn.
"Không yêu anh hả? Phong Nhi của anh thật không ngoan, anh phải trừng phạt em một trận mới được, em không thừa nhận không được đâu!" Lâm Vũ Mặc tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói.
Môi của anh đột nhiên ngậm lấy vành tai của Tần Phong, càng không ngừng hôn, kịch liệt như thế khiến Tần Phong không nhịn được mà ôm lấy đầu của Lâm Vũ mặc, trong miệng phát ra tiếng ngâm thỏa mãn: "A"
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc cười lên. Mặc dù Phong Nhi của anh ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng thân thể của cô nhưng rất thành thực. Anh chỉ làm vài động tác nhẹ nhàng, mà đã khiến cô không chịu nổi rồi. Trong tim của anh dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Phong Nhi,
Vợ của anh,
Rốt cuộc lại trở về bên cạnh anh rồi.
Anh cúi đầu xuống, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, bất mãn nói: "Cái cô gái nhỏ này, còn không mau thừa nhận em yêu anh?”
"Em không thương anh!" Tần Phong không chịu thừa nhận, mặc dù thân thể của cô đã sớm buông νũ кнí đầu hàng rồi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn kiên trì không thừa nhận. Ai bảo anh độc ác, khiến cô chịu tổn thương mà chi! Cô sẽ không để anh được như ý!
"Không yêu anh sao? Vậy tại sao em phải ՐêՈ Րỉ?" Lâm Vũ Mặc không hài lòng lắm đe dọa Tần Phong, bàn tay to của anh vẫn không có ngừng trêu chọc cô, đưa tới cho Tần Phong từng trận khẽ run cùng thở gấp.
"Nana là sống để ý! Đúng! Chính là phản ứng sinh lý!" Tần Phong càng ngày càng thể lên tiếng, bởi vì Lâm Vũ Mặc xâm lược quá mức mãnh liệt, bên dưới của cô chưa kịp chuẩn bị, đã thành công anh tiến công.
"A"
"A"
Hai người đồng thời phát ra tiếng la đầy thỏa mãn.
Năm năm rồi, chia lìa năm năm, rốt cuộc đã trở lại bên cạnh nhau rồi
Vui sướng tập kích cõi lòng của hai người, để cho bọn họ không hẹn mà cùng rung động.
Đây là một ca dao tình yêu,
Đây là một vũ điệu của cơ thể
Hai người rong chơi trong đoạn tình ái mãnh liệt.
Cả đêm không ngừng!
Cho đến khi sắc trời sáng tỏ, Lâm Vũ Mặc mới ngưng lại. Anh ôm chặt lấy Tần Phong, làm nũng hỏi: "Phong Nhi, Em còn chưa yêu anh sao?"
"Không yêu anh! Không yêu anh! Em rất ghét anh!" Tần Phong quyết nâng đôi môi bị hôn đến sưng mỏng lên mà nói
"Phong Nhi, bộ cơ thể em chưa được thõa? Chỉ cần nói một câu là tốt rồi." Lâm Vũ Mặc đáng thương năn nỉ .
Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, híp mắt cười nói: "Em yêu em Kiệt, em yêu Đường Chá, nhưng rất ghét anh!"
"Em! Được! Tiểu tử, xem anh thu thập em thế nào nè!" Lâm Vũ Mặc trừng đôi mắt anh tuấn, xấu xa nói.
Nói xong, anh lập tức hành động, nhanh chóng trêu chọc cơ thể của Tần Phong, khai khẩn.
"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc nổi lên một trận rung động, lớn tiếng sai bảo.
"Không yêu!" Mà Tần Phong trả lời một câu duy nhất
"Nói em yêu anh!"
"Không yêu!"
Từng tiếng Sony Ericsson cùng tiếng ՐêՈ Րỉ vang lên, kèm theo giai điệu tình yêu, cùng nhau hòa âm.
Sáng sớm, Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc ôm vào trong иgự¢, hai người nhiệt tình cả đêm, còn chưa ngủ được bao lâu, liền bị một tiếng trẻ con đánh thức: "Cha, mẹ, hai người còn chưa thức sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc