Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 40

Tác giả: Mộc Yêu

"Phong Nhi, đêm hôm đó anh không có" Lâm Vũ Mặc muốn hướng tới Tần Phong giải thích hiểu lầm đêm đó, nhưng Tần Phong căn bản cũng không cho anh cơ hội, Tần Phong bịt lấy lỗ tai, cực kỳ lạnh lùng quát: "Lâm Vũ Mặc, tôi không muốn nghe anh nói nữa, anh không nghe thấy sao? Anh nói gì tôi cũng chẳng tin tưởng hết, anh đi đi, cũng chẳng cần xuất hiện trước mặt tôi nữa" .
Nước mắt của Tần Phong cuồn cuộn rơi xuống, giống như dây chân trâu bị đứt, làm cho người ta nhìn cô với sự đau lòng vô hạn.
Phải chịu đựng quá nhiều kích động, những nguyên nhân là đầu óc cô u mê, Tần Phong đột nhiên cảm thấy mình như ngất đi, mí mắt tự dưng mất đi ý thức. Thân thể của cô vô lực ngã xuống mặt đất.
"Phong Nhi!"
"Chị Tiểu Phong!"
"Phong Nhi!"
Ba người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy, cũng hoảng hốt mà chạy tới trước mặt cô.
Cách Tần Phong gần nhất là Trầm Kiệt muốn đem hai tay ôm lấy cô, liền bị Lâm Vũ Mặc vươn ra ôm trước.
"Anh đây!" Lâm Vũ Mặc lo lắng chạy tới trước mặt Tần Phong, đẩy Trầm Kiệt và Đường Chá ra, hốt hoảng ôm lấy Phong Nhi.
Lúc này, mọi người cũng chẳng còn hơi sức để tranh giành ai là người ôm Tần Phong, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Trầm Kiệt và Đường Chá khẩn trương đi theo sau lưng Lâm Vũ Mặc, cùng nhau ngồi lên xe cô dâu làm bằng hoa tươi.
"Đường ở đây tôi quen thuộc nhất, tôi sẽ lái xe." Đường Chá tỉnh táo nói, sau đó ngồi xuống ghế tài xế.
"Ừ." Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái, anh khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tần Phong, trong lòng tràn đầy lo lắng. Phong Nhi ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may nha!
Ở hành lang bệnh viện, Lâm Vũ Mặc lo lắng đi tới đi lui, Phong Nhi được đưa vào phòng cứu cấp đã lâu rồi, sao không ai đi ra cho anh chút tin tức nào cả?
Trầm Kiệt cũng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, cách một đoạn thời gian lại quay lên nhìn cửa phòng cấp cứu
Chỉ có mình Đường Chá là im lặng ngồi trên băng ghế dài, không ai nói với nhau tiếng nào, duy trì không khí trầm mặc. Trong ánh mắt của anh tràn đầy đau thương, giờ phút này anh ước mình có thể thay Tiểu Phong ngã bệnh, thay Tiểu Phong chịu đau đớn.
Tại sao ba của anh lại là kẻ thù của Phong Nhi?
Anh thật vất vả mới đợi được đến ngày Phong Nhi chấp nhận đi cùng anh, rồi lại vì chuyện của gia đình mà hai người bất đắc dĩ phải chia tay nhau.
Làm sao ông trời lại đối với anh thiếu công bằng như thế? KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
Lúc này một hồi chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, đánh thức cảm giác của ba người.
"Cậu Sở, là của cậu” Lâm Vũ Mặc phản ứng trước, đánh thức Trầm Kiệt.
"Ồ!" Trầm Kiệt vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn phím nghe: "Alo, đạo diễn, thật xin lỗi"
Đạo diễn nổi trận lôi đình rống lên: "Trầm Kiệt, cậu chạy đi đâu vậy? Buổi tiệc ra mắt ký giả chuẩn bị bắt đầu rồi, cậu lại chạy đi chẳng thấy người đâu! Đây chính là lần đâu tiên chúng ta chính thức xuất hiện ở Canada, nếu như cậu không muốn phá hỏng mọi thứ, thì lập tức trở về đây!"
"Đạo diễn! tôi không thể" Trầm Kiệt còn muốn xin nghỉ, nhưng đạo diễn căn bản không cho cậu cơ hội lên tiếng.
"Cậu muốn phát triển sự nghiệp, thì lập tức chạy đến hội trường cho tôi!" Đạo diễn nói xong hai câu này, liền cúp máy.
Trầm Kiệt khó xử nhìn chằm chằm điện thoại di động, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lâm Vũ Mặc đi tới, vỗ vỗ bã vai của cậu nói: "Cậu Sở, cậu đừng lo lắng, đi nhanh đi. Phong Nhi đã có tôi là anh Đường lo lắng, không có việc gì đâu."
"Lâm Vũ Mặc, nếu chị Tiểu Phong có chuyện gì, nhất định anh phải báo cho tôi biết." Trầm Kiệt không yên tâm nói. Chị Tiểu Phong đã vào đó nửa ngày rồi còn chưa ra, trong lòng của cậu không ngừng lo lắng, đâu còn tâm tư đi tham gia yếu tiệc chiêu đãi ký giả.
Nhưng cậu lại không thể không nghe lời đạo diễn, dù sao cậu cũng biết muốn sống trong giới điện ảnh, đắc tội với đạo diễn và ký giả, về sau chẳng có quả ngon để ăn. Cho nên cậu mang theo bất đắc dĩ lựa chọn rời đi.
Tần Phong cảm thấy cả người vô lực, cô cố gắng mở mắt, thấy được hai người đàn ông đang ngồi ở mép giường.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, nước mắt trên mặt cô lại bắt đầu chảy xuống.
"Hai người đi ra ngoài!" Nhắm mắt lại, cô lạnh lùng với với hai người đàn ông trước mặt.
"Phong Nhi, em đã tỉnh. Có muốn uống chút nước hay không? Có đói bụng không?" Lâm Vũ Mặc căn bản cũng không trông nom Tần Phong vui vẻ với anh ngay lập tức, mặt quan tâm hỏi.
"Tôi không cần gì cả, các người đi ra ngoài!" Tần Phong nâng cao giọng, quát lớn.
"Phong Nhi, thật xin lỗi. Anh hiểu, hiện tại anh nói như thế nào thì cũng đã muộn rồi, ba em đã ૮ɦếƭ cũng chẳng sống lại được. Nhưng anh vẫn còn muốn nói với em: Phong Nhi, thật xin lỗi. Anh thay mặt người cha ngu xuẩn của mình nhận lỗi với em. Phong Nhi, anh hiểu mình không có tư cách để cầu xin em yêu anh, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, Phong Nhi, anh yêu em. Đời này kiếp này, chỉ có Phong Nhi mới là người anh yêu. Mất đi em, anh liền mất đi toàn bộ thế giới. Nếu như em đã có ý muốn chia tay, anh quyết không cưỡng cầu. Anh chỉ muốn hỏi em một câu: Phong Nhi, em đã hết yêu anh rồi sao? Em đã chẳng thể tiếp nhận anh rồi sao?" Đường Chá bi thương nói.
"Đường Chá, anh biết rõ ba tôi đã ૮ɦếƭ thảm như thế nào rồi mà, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, tôi lại nghĩ đến bộ dạng máu me be bét của ba mình. Anh nói xem, như thế làm sao tôi có thể yêu anh? Đường Chá, tôi chẳng có cách nào để tiếp tục với anh. Xin anh tha thứ cho tôi... kiếp này chúng ta nhất định là người vô duyên, chỉ có thể xem là người từng gặp nhau trong đời mà thôi." Phong Nhi nhắm mắt lại nói, nước mắt từ khóe mi đóng chặt lặng lẽ trào ra.
"Phong Nhi, anh không muốn đợi chờ kiếp sau, anh chỉ mong kiếp này được bên cạnh em!" Đường Chá bi thương nói.
"Đường Chá, anh không nghe thấy Phong Nhi nói sao? Cô ấy không cần anh nữa, anh sớm hiểu rõ mọi chuyện, sớm rời đi chứ!." Lâm Vũ Mặc nghễnh đầu nói với Đường Chá. Mặc dù tình cảnh của Đường Chá khiến cho người ta đồng cảm, nhưng dù sao đó cũng là tình địch của anh, cho nên anh không thể mềm lòng, không thể để cho anh ta ςướק đi Tiểu Phong của anh.
"Lâm Vũ Mặc, cậu đừng quá hài lòng Phong Nhi cũng không cần cậu. Cậu không nghe lời Phong Nhi nói sao?" Đường Chá đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Vũ Mặc, châm chọc.
"Hai người các người muốn ồn ào thì ra bên ngoài mà ồn ào, đừng ở trước mặt tôi cãi nhau!" đột nhiên Tần Phong ngồi dậy, mở miệng quát to.
"Phong Nhi, tụi anh không có cãi nhau, em đừng tức giận." Lâm Vũ Mặc vội vàng cầm tay Tần Phong, mặt nịnh hót nói.
Tần Phong rút bàn tay nhỏ về, nhìn Đường Chá, mặt buồn bã nói: "Đường Chá, anh trở về đi, thật sự em không có cách nào để đối mặt với anh. Anh đừng năn nỉ mãi, xin anh đó?"
"Phong Nhi" nghe được lời Phong Nhi nói, Đường Chá thoái chí, anh nắm chặt quả đấm trong tay, anh vô lực nhìn càn khôn thay đổi?
"Đường Chá, đừng nói nữa!" Nước mắt của Tần Phong điên cuồng rơi ra, lòng của cô đã đau đến ૮ɦếƭ lặng.
Đường Chá bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ để lại Tần Phong và Lâm Vũ Mặc.
"Anh cũng trở về đi." Tần Phong lấy mu bàn tay lau nước mắt, lạnh lùng liếc Lâm Vũ Mặc một cái, rồi nằm xuống, xoay lưng về phía của anh.
Lâm Vũ Mặc tuyệt không khổ sở, anh nở một nụ cười tà mị, bò lên giường, đem thân thể Tần Phong ôm vào trong иgự¢: "Phong Nhi, không nên tức giận. Anh sẽ yêu thương em, được không?"
"Tránh ra!" Tần Phong hất bàn tay của anh ra, không chịu để cho anh ᴆụng chạm.
"Đừng! đã rất lâu rồi anh không được ôm em, em cũng phải để cho anh ôm Bảo bảo chứ. Bảo bảo của chúng ta đã lớn như vậy rồi, nó có ђàภђ ђạ em khó chịu không?" Lâm Vũ Mặc cố ý coi thường sự bất mãn của Tần Phong, đưa bàn tay ra thả xuống trên bụng của Tần Phong, dịu dàng khẽ vuốt ve cái bụng to lớn của cô.
"Chuyện của tôi và bảo bảo không cần anh quan tâm!" Tần Phong dẩu môi nói.
"Làm sao anh có thể mặc kệ hai người chứ? Hai người là bảo bối quan trọng nhất trong lòng của anh mà!" Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong, nói lời thâm tình bên tai cô. Anh thâm tình vây lấy Tần Phong, để cho cô thiếu chút nữa đã tin tưởng anh.
Không được, cô không thể mềm lòng!
"Lâm Vũ Mặc, tôi đói rồi. Anh đi mua cháo hải sản cho em đi." Tần Phong nói với Lâm Vũ Mặc.
"Được, việc Phong Nhi phân phó, anh lập tức sẽ đi làm." Lâm Vũ Mặc hướng về phía Tần Phong, thấy cô dí dỏm trừng hai mắt, mới cười khẽ, sau đó đi ra ngoài mua cháo.
Sau khi anh đi, Tần Phong ngồi ở trên giường bệnh do dự. Cuối cùng căn môi, ra quyết định.
Nhảy xuống giường bệnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn quanh, phát hiện Đường Chá cùng Lâm Vũ Mạc đều không có bên ngoài, vì vậy cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Khi Lâm Vũ Mặc xách theo cháo vào, thấy Đường Chá vô hồn ngồi ở cửa phòng bệnh, liền kinh ngạc hỏi "Đường Chá, sao anh chưa về nhà?"
"Tôi không bỏ đi được." Đường Chá thở dài, rồi nói. Cho dù Phong Nhi không muốn gặp anh, anh cũng không cam lòng rời khỏi Phong Nhi.
"Mới vừa rồi tôi không thấy anh ở ngoài cửa, còn tưởng rằng anh đã về nhà." Lâm Vũ Mặc nói.
"Tôi mới vừa đi toilet một chút. Cậu đi mua cháo cho Phong Nhi sao?" Đường Chá nhìn hộp cháo trong tay Lâm Vũ Mặc, quan tâm hỏi.
"Ừ. Phong Nhi đói bụng, cho nên tôi đặc biệt chạy đến quán Hi Nhĩ, giúp cô mua cháo. Hiện tại nhất định cô ấy đói bụng lắm, tôi muốn đi vào nhanh một chút." Lâm Vũ Mặc nói xong, liền đẩy cửa bước vào phòng.
Nhưng bên trong trống rỗng, khiến cho anh sững sờ, như thể cô đã bốc hơi khỏi mặt đất.
Người đâu? Phong Nhi đi đâu rồi?
Lâm Vũ Mặc quay lại, bắt lấy cổ áo của Đường Chá hỏi "Đường Chá, anh nói cho tôi biết, anh đem Phong Nhi giấu ở đâu rồi?"
"Phong Nhi? Không phải cô ấy vẫn ở trong phòng bệnh sao?" Đường Chá khẩn trương nói.
"Không có, trong phòng không có ai. Không phải anh giấu Phong Nhi?" Lâm Vũ Mặc vẫn không tin tưởng.
Đường Chá phủi tay Lâm Vũ Mặc ra, xoay người vọt vào phòng bệnh, khi Đường Chá vào đến giường thì ngây dại.
"Phong Nhi sẽ đi đâu? Cô ấy lại một lần nữa né tránh tôi?" Lâm Vũ Mặc lo âu nói. Anh đã bị Phong Nhi hù dọa đủ rồi, cô hết lần này đến lần khác bỏ qua anh, hại anh lật khắp thế giới tìm cô. Anh cũng chẳng muốn để cho Phong Nhi chạy lung tung nữa, bởi như vậy, anh sẽ điên.
"Đường Chá, mới vừa rồi cậu không thấy Phong Nhi chạy ra sao?" Lâm Vũ Mặc không cam lòng hỏi.
"Tôi mới đi toilet về. Sau đó vẫn ngồi ở chỗ này, không còn có rời đi. Phong Nhi có thể chạy đi lúc tớ đi vào nhà vệ sinh." Đường Chá cũng gấp đến độ toàn thấy toát mồ hôi lạnh.
Nếu như Phong Nhi chạy mất lời nói, bọn họ còn có thể dễ dàng tìm ra cô sao?
Phong Nhi ôm bụng lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao?
Lâm Vũ Mặc thấy có hỏi Đường Chá cũng không ra kết quả gì, liền xoay người vọt ra khỏi bệnh viện, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trong miệng của anh không ngừng la thét tên Tiểu Phong, nhưng tìm bao nhiêu ngày, cũng không tìm gặp cô.
Tần Phong giống như đã rời khỏi thế giới này, cũng chẳng ai nghe thấy .
Lần này, Lâm Vũ Mặc hoàn toàn tuyệt vọng, anh bỏ tất cả, lưu lạc khắp thế giới, đi khắp nơi tìm bóng dáng quen thuộc.
Khi Trầm Kiệt biết được biết được tin tức chị Tiểu Phong đã mất tích, thiếu chút nữa nổi điên, sự nghiệp của cậu có thể hủy, nếu không có mẹ Thẩm bên cạnh chăm sóc, có lẽ cậu đã sớm sụp đổ. Thật may là cậu lại đứng lên. Nhờ vào lần đả kích này, cậu càng trở nên thành thục, trên mặt tăng thêm một cỗ tang thương, ngược lại khiến cho gương mặt thanh tú của cậu càng thêm vài phần sức quyến rũ. Sau mấy năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành đại minh tinh của châu Á.
Mặc dù tiền kiếm không ít, nhưng tim của cậu vẫn chẳng vui vẻ.
Kể từ khi mất đi Tiểu Phong, cậu vẫn buồn bực không vui, trừ diễn, rất ít khi xuất hiện nụ cười. Vì để cho mình quên phiền não, cậu liều mạng đùa giỡn cuộc đời, khiến cho mọi ngày đều bận rộn. Chỉ vì có thể để cho tấm lòng kia ít đau một chút, nhưng khi cậu ở một mình, phần cô độc và bi thống trong trái tim cậu lại hiện lên.
Mà Đường Chá, vì thay ba chuộc tội, đã đem sản nghiệp của ba hủy mất, đem công ty bán đi. Anh còn lấy số tiền bán công ty lập một quỹ từ thiện mang tên của Tần Phong, đặc biệt giúp đỡ những đứa bé không cha không mẹ.
Mà chính anh, lấy năng lực của mình tự mở một công ty riêng, chuyên về công nghệ cao, trong thời gian hai năm ngắn ngủn, công ty của anh đã trở thành một công ty kiệt xuất trong giới, mà chính anh, cũng đã trở thành một thần quỷ trong giới công nghệ.
Mặc dù sự nghiệp tương đối thành công, nhưng trong đầu của anh vẫn là những đau thương ngày cũ. Vì hôn lễ không thể hoàn thành mà đau lòng, vì người anh yêu thương đã không còn bên cạnh mà tiếc thương.
Phong Nhi, em đang ở nơi đâu?
Em có biết, có nhiều người đang lo lắng cho em, quý mến em, đang đợi em trở về không?
Cho đến năm năm sau…. một ngày kia, cái cô gái nhỏ mà mọi người đang mong chờ, cuối cùng mới có chút tin tức.
Một ngày, Trầm Kiệt đi đến một bãi biển để quay quảng cáo. Đám người bọn họ vừa đi tới bờ biển, Trầm Kiệt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nô đùa với con gái nhỏ. Bóng dáng quen thuộc ấy là của một bà mẹ trẻ.
"Lâm Khả Nhi, con đứng lại đó cho mẹ! Bắt được con, xem mẹ trị con thế nào!" Trầm Kiệt nghe được giọng nói trong trẻo của đối phương, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Là chị Tiểu Phong sao?
Giọng nói kia rất giống!
Chỉ thấy đối phương bước nhanh đến trước mặt một cô gái nhỏ, một tay bế bé, cố ý làm bộ như tức giận, nói: "Lâm Khả Nhi, hôm nay con rất không ngoan, lại đem dâu tây mẹ tự tay làm ăn sạch!"
"Mẹ tha mạng! Hi hi hi, ai bảo mẹ làm thức ăn ngon như vậy? Nếu Khả Nhi không ăn hết, chẳng phải là phụ ý tốt của mẹ sao?" Chỉ nghe cô gái ấy trả lời tựa mật ngọt, còn tạo ra bộ mặt hả hê.
"Được! Vật nhỏ, mau nói xin lỗi mẹ đi!" Người phụ nữ cao giọng nói.
"Ai nha, mẹ, Khả Nhi làm sai, lần tới nhất định không ăn hết, sẽ chừa lại một ít cho mẹ, có được hay không?" Cô gái nhỏ nháy mắt nhìn mẹ.
Trầm Kiệt mặc dù không thấy được gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng từ bóng lưng cùng giọng nói, cậu hoàn toàn có thể kết luận đó là chị Tiểu Phong mà cậu đã tìm kiếm bao năm qua. Nhất định là cô! Sẽ không sai!
Bỏ xuống hàng loạt công việc, Trầm Kiệt sải bước hướng về phía bóng lưng kia.
"Chị Tiểu Phong!" Trầm Kiệt ôm lấy thân thể kia từ phía sau, kích động gọi tên.
Đối phương nghe được tiếng gọi của Trầm Kiệt thì ngây ngẩn cả người, cô ôm con gái của mình, không dám tin tưởng khẽ gọi một tiếng: "Em Kiệt?"
"Là em, chị Tiểu Phong! Chị để em phải phải tìm mãi!" Trầm Kiệt kích động đến rơi nước mắt.
"Em Kiệt" đột nhiên nhìn thấy Trầm Kiệt, tâm tình Tần Phong cũng vô cùng kích động, cô tựa như một du khách lưu lạc nhiều năm, đột nhiên gặp được người thân thất lạc nên vô cùng vui vẻ.
Cô ôm lấy con gái, không dám tin nhìn Trầm Kiệt.
Mặc dù qua truyền thông và ti vi, cô vẫn thường thấy bóng dáng của em Kiệt, nhưng bên ngoài và phim ảnh không giống nhau, trên tivi và truyền thông cô nhìn thấy một em Kiệt lạnh lẽo, không cảm xúc, mà giờ khắc này, đứng ở trước mặt cô là một em Kiệt sinh động và dịu dàng.
Nhìn Trầm Kiệt, nước mắt của Tần Phong lặng lẽ chảy dài.
"Mẹ không khóc, Khả Nhi sẽ khóc." Chỉ thấy Lâm Khả Nhi dùng tay nhỏ bé vì Tần Phong mà lau nước mắt, cũng nhẹ nhàng thổi khô dòng lệ trên mặt cô.
Trầm Kiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dịu dàng mà hỏi: "Chị Tiểu Phong, đây chính là đứa bé năm đó sao?"
"Ừ." Tần Phong kiêu ngạo gật đầu một cái, nếu không phải là bởi vì đứa con bảo bối này, cô mới có thêm sức mạnh không để mình ngã xuống.
Năm đó sau khi thoát khỏi bệnh viện, cô liền trốn đến nơi này. Một mình sinh con, một mình nuôi con đên tận ngày hôm nay.
Nhìn con gái càng ngày càng hơn đáng yêu, càng ngày càng thân thiết hơn, tâm tình của cô mới dần dần nhẹ nhõm. Con gái cô là ánh mặt trời của cô, là liều thuốc tốt nhất giúp cô quên đi thù hận.
"Mẹ, anh ấy là ai?" Lâm Khả Nhi tò mò nhìn Trầm Kiệt, đột nhiên hưng phấn hét lên một tiếng, kêu to nói: "Mẹ, đây là anh đẹp trai trên ti vi đó sao! Anh, ẫm ẫm!" Lâm Khả Nhi hướng về phía Trầm Kiệt, đưa tay nhỏ bé của mình ra, muốn được anh ẫm.
Trầm Kiệt khẽ cười đón lấy bóng dáng nhỏ nhắn, cọ qua cọ lại ở chóp mũi của cô: "Không thể gọi là anh phải gọi là cậu."
"Cậu? Anh sao lại già thế?" Lâm Khả Nhi dẩu môi hỏi.
"Cậu và ma mi của con cùng tuổi, con nói xem như vậy có phải là gọi cậu không?" Trầm Kiệt cười hỏi. Cô gái nhỏ này đúng là bản sao của chị Tiểu Phong, vô cùng hoạt bát và đáng yêu.
"Vậy không thể làm gì khác hơn là con chịu thua thiệt một chút. haizzzz" Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, còn không mau xuống!" Tần Phong cười nhìn chằm chằm con gái, quở trách.
"Con không chịu!" Lâm Khả Nhi hướng Tần Phong làm mặt quỷ. Bé quay đầu hướng Trầm Kiệt nói: "Cậu, cậu có thể làm ba của Khả Nhi không?"
"Được! Cậu cầu mong còn không được! Khả Nhi có thể thuyết phục mami giúp cậu không?" Trầm Kiệt hưng phấn hỏi. Nếu như chị Tiểu Phong có thể lấy cậu, cậu nhất định sẽ vui vẻ đến mất ngủ.
"Cái này à? Con thử một chút nha." Lâm Khả Nhi lặng lẽ tựa vào bên tai Trầm Kiệt nói, "Nói cho cậu một bí mật nhỏ, mẹ thường xem ti vi rồi khóc, bị Khả Nhi chọc vậy thích khóc. Thật không giống người lớn chút nào cả."
"Thật sao?" Trầm Kiệt đau lòng đang nhìn Tần Phong, đưa một ánh mắt si tình nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tần Phong, cô lập tức tránh khỏi tầm mắt của cậu, đối với Trầm Kiệt nói: "Em Kiệt, em đừng tin lời con bé nói."
"Chị Tiểu Phong, em là nghiêm túc." Trầm Kiệt nắm tay Tần Phong, thâm tình nói: "Gả cho em đi."
"Mẹ gả đi!" Lâm Khả Nhi cũng đây ồn ào lên, "Khả Nhi muốn có ba! Nhanh đáp ứng đi, mẹ."
Tần Phong nhìn đôi mắt khẩn trương của con gái, hiểu Khả Nhi từ nhỏ không có cha, nên vô cùng hâm mộ những đứa bé có đủ cha lẫn mẹ. Cô có thể đem toàn bộ tình thương của mẹ giao cho Khả Nhi, nhưng cô không có cách nào thay thế cha của bé.
"Chị Tiểu Phong, nhanh gật đầu chấp nhận đi ạ!" Trầm Kiệt đưa gương mặt chờ mong nói. Cậu thật hy vọng chị Tiểu Phong đồng ý lấy cậu, vậy tháng ngày sau của cậu sẽ vô cùng hạnh phúc.
"Em Kiệt, đừng ồn ào." Tần Phong nũng nịu. Trong lòng của cô thật vất vả mới lấy lại được bình tĩnh, không muốn phá hư cảm xúc thăng bằng của mình.
"haizzz" Trầm Kiệt ôm Lâm Khả Nhi, đáng thương đang khóc thúc thít: "Tiểu Khả Nhi, cậu chưa thể khiến cách mạng không thể thành công, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng."
"Dạ, con ủng hộ cậu." Lâm Khả Nhi cười duyên đưa tay nhỏ bé đánh vào bàn tay Trầm Kiệt.
Lúc này, nơi xa nhân viên làm việc đang gọi Trầm Kiệt, muốn cậu đi vào: "Trầm Kiệt, mau tới đây, sẽ phải lập tức khai mạc."
"Biết!" Trầm Kiệt quay đầu hướng về phía nhân viên trả lời, lại không yên tâm đối với Tần Phong nói: "Chị Tiểu Phong, chị không cần tránh né em, em sẽ lập tức giải quyết mọi chuyện."
"Ừ. Chị Tiểu Phong sẽ chờ em." Tần Phong khẽ gật đầu một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc