Tần Phong lúc này mớ nhớ ra khi cô còn bé, đã từng gài bẫy một cô bảo mẫu, không nghĩ tới lại là cô ta!
“Mã Diễm Lệ, cô thật nhẫn tâm. Tôi bất quá chỉ cho ít tỏi vào son môi của cô mà thôi, vậy mà cô lại khiến tôi tan cửa nát nhà sao?” Tần Phong tức giận tát lên mặt Mã Diễm Lệ một cái, nhưng một cái tát vẫn chưa đủ để cô hả giận, trong lòng cô vẫn cuồn cuộn lửa giận như cũ, không có chỗ phát tiết.
“Ha ha ha! Dám trêu chọ tôi, tôi quyết sẽ không để cho cô sống yên ổn.” Mã Diễm Lệ gần như điên cuồng mà cười lớn.
Tần Phong tức giận giơ nắm đấm, đánh tới tấp vào người Mã Diễm Lệ. Lâm Vũ Mặc thấy thế, vội vàng ôm lấy cô từ phía sau: “Tiểu Phong Nhi, đừng kích động, em vì loại người này mà động thai thật không đáng giá.”
“Mặc, buông em ra, em nhất dịnh phải Gi*t cô ta, báo thù cho cha em.” Tâm tình Tần Phong đã mất khống chế. Vừa nghĩ tới hình ảnh ba nằm trong vũng máum thi thê cũng hoàn toàn biến dạng, trong lòng cô không thể bình tĩnh. Cô muốn Gi*t Mã Diễm Lệ!
“Ha ha ha! Tần Phong, cô có biết vì sao tất cả thư Đường Chá gửi cho cô đều không đến nơi không? Là tôi! Là tôi động tay. Tôi sẽ không để cô có được hạnh phúc, cô muốn gả cho Đường Chá? Tôi mới không để cô được như ý. Ha ha ha, nếu không phải là tôi, cô cùng Đường Chá chỉ sợ đã sớm yêu nhau rồi! Ha ha ha!” Mã Diễm Lệ điên cuống mà cười, vì những chuyện cô ta từng làm mà hả hê.
“Lại là cô. Đồ khốn khi*p. Tôi muốn Gi*t cô, tôi muốn Gi*t cô!” Tần Phong tuyệt không ngờ rằng, trở ngại năm đó giữa cô và Đường Chá cũng là do Mã Diễm Lệ tạo thành.
Cô hận, là cô ta phá hoại tình yêu giữa cô và Đường Chá, khiến cô và hắn phải chia lìa.
Nếu không phải bởi vì Mã Diễm Lệ, cô và Đường Chá sẽ hạnh phúc cỡ nào a!
Người đàn bà ghê tởm, chẳng những hủy hoại cha cô, gia đình cô, còn hủy diệt cả hạnh phúc của cô.
Cô hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cô ta,
Cho dù xe cô ta thành từng mảnh nhỏ,
Cũng khó có thể giúp cô cởi bỏ mối hận trong lòng!
Tần Phong kích động vẫy vùng, muốn xông về phía Mã Diễm Lệ, nhưng hông cô bị Lâm Vũ Mặc ôm chặt, không thể tiến lên phía trước.
“Tiểu Phong Nhi, đừng! Cô ta không đáng!” Lâm Vũ Mặc ôm cô thật chặt, cố định cô vào trong иgự¢ hắn, khiến cô không thể động đậy. Hắn dịu dàng hôn nước mắt trên mặt Tần Phong, vừa hôn vừa an ủi cô: “Tiểu Phong Nhi, cô ta đã nhận báo ứng rồi, cô ta sẽ bị luật pháp trừng trị, không cần chúng ta phải ra tay. Ngoan, nghe lời, không nên tức giận.”
“Em muốn Gi*t cô ta! Sao cô ta có thể độc ác như vậy? Ba của em…!” Tần Phong vừa nghĩ tới ba, lệ lại rơi đầy mặt. Xoay người lại, nắm đấm của cô không ngừng đánh lên người Lâm Vũ Mặc, miệng không thuận theo nói: “Mặc, buông em ra, buông em ra!”
Lâm Vũ Mặc mặc cho cô phát tiết lửa giận trên người mình, cho đến khi cô đánh mệt, mới cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, thâm tình đặt lên môi hôn nhẹ: “Tiểu Phong Nhi, tay đau lắm phải không? Anh giúp em thổi, thổi một chút sẽ không đau nữa.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thổi tay Tần Phong, che chở cũng tình yêu đều ở trong đó.
Đường Thanh vân cũng Mã Diễm Lệ bị cảnh sát mang đi, chỉ để lại một đoàn người lâm vào mê mang. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều vì một màn đột nhiên xuất hiện này mà bối rối.
Đường Chá thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, không thể tiếp nhận chuyện hắ vừa nghe thấy. Ba hắn thế nhưng lại là kẻ thù của Phong Nhi, vậy hôn sự của hắn cũng Phong Nhi còn có thể tiếp tục sao? Phong Nhi có thể hận hắn hay không? Nhưng hắn vô tội mà, Phong Nhi không thể bởi vì ba mà rời khỏi hắn! Không thể a!
Hắn sải bước tới trước mặt Lâm Vũ Mặc và Tần Phong, mạnh mẽ đem hai người tách ra. Lòng hắn hoảng sợ ôm lấy Tần Phong, nói với cô: “Phong Nhi, em còn có thể gả cho anh không? Anh sẽ không mất em, đúng không?”
“Đường Chá!” Lòng tần Phong bị chân tướng sự việc làm cho đau nhói. Đường Chá lại là con của kẻ thù Gi*t cha cô, sự thật này muốn cô tiếp nhận thế nào? Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại đau xót.
Đường Chá si tình với cô như thế, cô còn có thể gả cho hắn sao?
Trong đầu cô lại thoáng qua khuôn mắt bê bết máu của ba, nước mắt lại chảy xuống: “Đường Chá, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô chỉ có thể dùng vô số lời xin lỗi để diễn tả áy náy trong lòng cô lúc này.
Mặc dù cô biết Đường Chá vô tội, nhưng trong lòng cô không thể tiếp nhận con trai của kẻ thù Gi*t cha làm chồng mình.
Tất cả đều sai rồi!
Tại sai vận mệnh của cô lại nhấp nhô như thế, người cô yêu cuối cũng lại là người tổn thương cô sâu nhất!
Nếu bọn họ vô duyên, vì sao còn để bọn họ gặp nhau, còn để bọn họ yêu nhau đây?
Thượng đế a,
Vì sao ngài phải ђàภђ ђại tôi như thế?
Nước mắt Tần Phong càng rơi càng nhiều, giống như cỏ dại lan tràn.
“Phong Nhi, em không cần nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi là anh. Tất cả mọi chuyện là do ba nh không đúng, hắn không nên bị yêu tinh Mã Diễm Lệ mê hoặc, ra tay độc ác với ba em như vậy. Đường gia chúng ta thật xin lỗi em. Tất cả lỗi lầm của ba, anh sẽ thay ông ấy trả. Chỉ cầu em đừng rời xa anh, cầu em gả cho anh.” Đường Chá nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, vì cô lau đi những giọt lệ vương bên má, bi ai hướng cô xin lỗi.
“Đường Chá, đừng như vậy. Em không thể gả cho anh. Nhìn thấy anh, em sẽ nghĩ đến ba anh, sẽ nghĩ đến Mã Diễm Lệ, cũng nhớ đến người cha đáng thương của em. Trong lòng em sẽ hận. Đường Chá, em không muốn tương lại chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng bất hòa. Anh buông tha em đi.” Thanh âm Tần Phong run rẩy nói.
Mặc dù bất đắc dĩ nhưng cô không thể không nói vậy, không thể không làm vậy.
Nếu như tiếp tục ở chung một chỗ với Đường Chá, lương tâm cô sẽ tự trách, cô sẽ càng thêm khổ sở.
Vì vậy, để bọn họ chia tay thôi.
“Đừng,Phong Nhi, đừng rời xa anh. Anh yêu em, anh vô tội a.” Đường Chá luống cuống, vì một câu nói của Tần Phong, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, lòng bọn họ cũng giống như vị của nước mắt, vừa mạn lại vừa khổ, những ngọt ngào trước kia đã sớm không còn.
Trong lòng Đường Chá tràn đầy tuyệt vọng, giờ phút này hắn thật hận, hận vận mệnh bất công. Nếu như ba hắn không bị Mã Diễm Lệ mê hoặc, nếu như ba hắn không làm hại ba của Phong Nhi, nếu như Mã Diễm Lệ khong thiêu hủy toàn bộ thư hắn gửi cho Phong Nhi, nếu như…. Có quá nhiều nếu như, nếu như những chuyện kia không xảy ra, Phong Nhi có lẽ đã sớm trở thành vợ của hắn, sao còn đến phiên Lâm Vũ Mặc.
Thế nhưng, những điều nếu như này lại trở thành sự thật, chúng thật sự phát sinh, phá hư tình cảm giữa hắn và Phong Nhi, khiến cô không thể tiếp tục tiếp nhận hắn như trước.
Hắn hận,
Thật hận,
Hận không thể sinh ra trong một gia đình bình thường.
Như vậy giữa hắn và Phong Nhi sẽ không có nhiềuyêu hận tình thù.
Như vậy, hắn có thể ôm cô, cưới cô.
Số mệnh a!
Sao ngươi có thể vô tình như thế?
Đường Chá chỉ có thể tuyệt vọng hôn cô, bi thương, hốt hoảng ôm chặt lấy Tần Phong.
“Đường Chá! Thật xin lỗi!” Tần Phong đẩy Đường Chá ra, bỏ lại hắn, che mặt khóc chạy ra ngoài.
Đường Chá, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, được không?
Bị Tần Phong bỏ lại, Đường Chá cũng không ngăn cản cô, hắn chỉ đứng tại chỗ, níu chặt kấy tóc, thân thể chậm rãi trượt xuống đất.
Mặt hắn vùi vào hai đầu gối, nghẹn ngào. Mọi người chỉ thấy bờ vai rộng kia không ngừng rung động, lại không nghe thấy tiếng khóc của hắn.
Bóng dáng co rúc một chỗ kia thoạt nhìn bi thương như thế. Từng trần gió mát thoảng qua bên người hắn, xuyên qua thân thể hắn, làm linh hồn hắn cứng lại, tổn thương trái tim hắn.
Phong Nhi a, từ nay vè sau chúng ta thật sự không có duyên thật sao?
Khi Lâm Vũ Mặc nhìn thấy Đường Chá hôn Tiểu Phong Nhi, tim hắn đau nhói thật sâu. Vì không để cho chính mình nổi điên, hắn cắn chặt răng, nắm chặt tay thành quả đấm, ép buộc chính mình nhịn lại xúc động trong lòng. Lúc trước, hắn vì kích động mà tổn thương Tiểu Phong Nhi, lần này, dù có nói gì, hắn cũng muốn giữ cho bản thân mình tỉnh táo.
Hắn cố gắng khống chế lửa giận trong lòng, hắn cho là mình có thể bình tĩnh đi lên phía trước, tách hai người ra, nhưng trước kia hắn kịp bước lên, Tiểu Phong Nhi đã đẩy Đường Chá ra, chạy đi. Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại, Tiểu Phong Nhi đã vượt qua hắn, chạy ra ngoài.
Hắn vội vàng nhanh chân đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hô: “ Phong Nhi, cẩn thận té ngã, đựng chạy nhanh như thế.”
Trong tim hắn thật lo lắng, sợ Tiểu Phong Nhi đã có thai mấy tháng sảy chân ngã xuống, làm bảo báo bị thương.
Đáng tiếc có người nhanh chân hơn hắn, cản Tần Phong lại.
“Phong nhi tỷ, chị đừng khóc.” Thẩm Kiệt vòng tay qua, đem Tần Phong đang muốn chạy trốn ôm vào trong lòng mà an ủi.
“Kiệt.” Thấy Thẩm Kiệt, Tần Phong tựa như nhìn thấy người thân, cảm thấy cực ký thân thiết. Cô nhào vào trong lòng Thẩm Kiệt, ôm chặt lấy hông hắn.
“Phong Nhi tỷ, đừng đau lòng nữa, chị đi theo em đi, em sẽ dẫn chị rời xa bọn họ, cahs xa thù hận cũng phiền não. Em sẽ bảo vẹ chị, Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, kiên định nói.
Phong Nhi tỷ của hắn, vì hai người đàn ông này mà tổn thương hết lần này đến lần khác. Vì vậy, về sau hắn sẽ bảo vệ cô. Nếu người ở bên cạnh cô là hắn, hắn quyết sẽ không làm cho cô rơi một giọt nước mắt.
“Được, Kiệt, dẫn chị đi. Chị muốn rời khỏi đây, chị không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa. Trông thấy bọn họ, lòng chị sẽ đau, rất đau.” Phong Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên, đau lòng nói.
“Ừm, chúng ta đi!” Thẩm Kiệt ôm lấy Tần Phong, đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, bờ vai hắn lại bị một đôi bàn tay có lực vững vàng bắt được.
“Đứng lại!” Lâm Vũ Mặc lo lắng bắt lấy bả vai Thẩm Kiệt, ngăn không cho hắn đi tiếp.
“Buông tôi ra!” Thẩm Kiệt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Mặc, trong lòng thật không vui.
Lâm Vũ Mặc đi tới trước mặt Thẩm Kiệt, thâm tình nhìn Tần Phong nói: “Tiểu Phong Nhi, em không thể đi cúng hắn! Chẳng lẽ em đã quên anh rồi sao? Anh yêu em! Trở về nhà cùng anh đi!”
Tần Phong không trả lời hắn, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú đã gầy đi nhiều của Lâm Vũ Mặc, nước mắt lại lặng lẽ rơi.
“Tiểu Phong Nhi, em nói chuyện với anh a!” Thấy Tiểu Phong Nhi rơi nước mắt, Lâm Vũ Mặ không khỏi luống cuống. Tiểu Phong Nhi của hắn a, sao cô không thể cho hắn một cơ hội, lại muốn cùng người đàn ông khác rời đi?
“Kiệt, chúng ta đi.” Tần Phong nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói với Thẩm Kiệt. Cô không muốn nhìn thấy Lâm Vũ Mặc nữa, nhìn thấy hắn, cô sẽ chỉ nhớ đến những tổn thương hắn gây ra cho cô, khiến cô càng khổ sở hơn.
Thẩm Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, lạnh lùng nói: “Lâm Vũ Mặc, anh không nghe thấy Phong Nhi tỷ nói gì sao? Còn không tránh ra?”
“Nơi này không có chỗ cho cậu nói chuyện. Cậu câm miệng cho tôi!” Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Thẩm Kiệt chọc giận, giọng điệu khinh thường nói.
“Lâm Vũ Mặc, anh mới là người phải câm miệng. Anh không thấy Phong Nhi tỷ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh lấy một cái sao?” Lời của Thẩm Kiệt tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim Lâm Vũ Mặc. Giọng nói bén nhọn của Thẩm Kiệt, đã nói ra chuyện Lâm Vũ Mặc sợ nhất. Hắn biết Tiểu Phong Nhi vẫn còn hận hắn, vẫn không thể tha thứ cho hắn.
“Tiểu Phong Nhi, lại đây. Đến trong lòng anh đi. Trước kia, là anh không phải người, anh sẽ thay đổi, anh sẽ không bao giờ chọc em giận nữa, sẽ không khiến em phải đau lòng nữa. Chúng ta về nhà đi, để cho gia đình ta được đoàn tụ, hạnh phúc một chỗ. Có được không?” Lâm Vũ Mặc thành khẩn hướng Tần Phong xin lỗi, vì Tiểu Phong Nhi mà xây dựng hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc bên nhau.
Nhưng Tần Phong hôm nay đã chịu đả kích quá lớn, căn bản không nguyện nghe hắn nói. Cô đóng lại cách cửa trong lòng, hoàn toàn phong bế chính mình.
Thẩm Kiệt thấy Tần Phong chỉ lặng lẽ khóc thút thít, trong lòng có nỗi đau không hiểu, hắn hung hăng đá văng Lâm Vũ Mặc ra, kiên định đi về phía trước.
Lâm Vũ Mặc không cam lòng, kéo cánh tay Tần Phong lại, muốn đoạt lấy cô từ trong иgự¢ Thẩm Kiệt. Nhưng Thẩm Kiệt không chịu buông tay, vì vậy hai người chuyển thành thế giằng co, không ai chịu nhường ai.
Tần Phong đứng giữa hai người, bị hai người kéo qua kéo lại, cánh tay cũng sắp bị kéo đứt. Cô bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc: “Buông tôi ra! Lâm Vũ Mặc, anh coi Tần Phong tôi là cái gì, là món quà tặng sao? Muốn giành liền giành, lúc không muốn nữa thì vứt bỏ như chiếc dép cũ. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm món đồ chơi của anh nữa! Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tiểu Phong Nhi, anh chưa bao giưof coi em là món đồ chơi. Em là bảo bối trong lòng anh. Là người kiếp này anh yêu nhất.” Lâm Vũ Mặc đau lòng nói. Hắn không ngờ Tiểu Phong Nhi lại có suy nghĩ như vậy. Hắn cho là hắn đã đem tất cả tình cảm trong lòng hắn thổ lộ với cô rồi, hắn yêu cô a!
“Nếu tôi là người anh yêu nhấ, sao anh lại làm tổn thương tôi? Anh không cần nói nữa!” Hai mắt Tần Phong mang theo lạnh lẽo nói.