Khi Trần Bưu nhìn thấy Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng động thủ, lập tức hiểu mọi chuyện không phải như mình tưởng tượng. Có lẽ Lâm Vũ Mặc và mình có cùng mục đích, vì vậy anh lập tức hô to với thuộc hạ một tiếng “Bắt đầu hành động, Mọi người nhớ, người áo đen là bạn bè với chúng ta, không làm bọn họ bị thương, còn lại theo như kế hoạch cũ”
"Rõ!" Mọi người lập tức theo sau anh, nhập vào cùng chiến đấu
Hai phái cùng nhau nỗ lực chung, Tề Bằng thăng và thuộc hạ từng người từng người bị chế phục, còn dư lại cũng chỉ đang cố gắng vùng vẫy, giãy dụa mà thôi
Thấy đã hết hy vọng, Tề Bằng Thăng móc từ trong áo ra một cây sung lục, chỉ hướng mặt Lâm Vũ Mặc “Không được cử động! Lâm Vũ Mặc, nếu mày dám tiến lên trước một bước, đừng trách tao không cảnh báo trước”
Tay không đeo găng nên Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ dừng hành động lại, nói với Tề Bằng thăng “ Tề Bằng Thăng, ông không cần uổng phí công sức nữa, nơi này đã bị người của tôi bao vây, ông có chắp thêm cánh cũng không thể chạy thoát”
"Ha ha ha! Không thể nào! Muốn đối phó với tao, mày còn non nớt lắm!” Tề Bằng Thăng đột nhiên nhảy lên một xe hàng, hô to một tiếng với tài xế “Lái xe”
Tài xế nghe lời lập tức khởi động mà lái xe chạy đi
Trần Bưu thấy thế lập tức dùng di động thông báo cho thuộc hạ đang mai phục ở phía trước “Bao vây con đường phía trước, không để bất kì chiếc xe nào được chạy ra”
"Dạ!" Thuộc hạ của anh trả lời ngay.
"Đuổi theo!" Trần Bưu cũng dẫn đầu thuộc hạ đuổi theo từ phía sau. Anh sẽ không để cho Tề Bằng Thăng có cơ hội chạy thoát, nhất định phải bắt sống hắn ta
Lâm Vũ Mặc có chút bực bội nhìn bóng xe Tề Bằng Thăng đi xa, trách móc mình “Đáng hận! Vậy mà lại để cho hắn chạy!”
Nhìn thuộc hạ bị chế phục của Tề Bằng Thăng, Lâm Vũ Mặc khó hiểu nhìn đám người vừa mới đi kia. Bọn họ là ai? Vì sao lại giúp anh?
Lúc này, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên từ mọi phía, lúc này Lâm Vũ Mặc mới yên lòng lại
Cảnh sát tới, người của anh cũng nên rút rồi
Một vị sĩ quan cao cấp bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, bắt tay với Lâm Vũ Mặc một cái rồi cười nói “Lần này tổng giám đốc Lâm tự mình mạo hiểm, thật làm cho người ta cảm kích”
"Chúng ta phối hợp với nhau, cục trưởng Vương không cần khách sáo” Lâm Vũ Mặc nắm lại tay của đối phương, phóng khoáng nói
"Đúng rồi, tổng giám đốc Lâm, tôi mới nhận được điện thoại của Tập Si Chu (cái tên nì kì kì mà ở convert và QT đều ghi vậy nên mình cũng bó tay T^T) nói bọn họ cũng nhận làm vụ án ở đây, nói là người của bang Thanh Phong giúp đỡ bọn họ phá án, không biết các người có gặp nhau qua chưa. Cũng đừng lỡ tay mà đánh người mình” cục trưởng Vương lo lắng nói
"Bang Thanh Phong? Cục trưởng Vương nói là người của Trần Bưu sao?" Bây giờ Lâm Vũ Mặc mới hiểu, thì ra đám người vừa nãy là bạn của tiểu Phong Nhi. Xem ra tiểu Phong Nhi cũng không bỏ qua chuyện báo thù
Cục trưởng Vương gật đầu một cái, nói: "Đúng, chính là bọn họ. Tổng giám đốc Lâm cũng biết Trần Bưu sao?"
Thấy vẻ mặt tò mò của cục trưởng Vương, Lâm Vũ Mặc cười nói “Chỉ là nghe được, người này vô cùng nghĩa khí, một người đàn ông khí phách”
"Ha ha ha! Đúng là như vậy, nếu có cơ hội nhật định giới thiệu cho hai người quen biết” Cục trưởng vương vui vẻ cười nói
Lúc này lại có một nhóm xe cảnh sát cũng chạy tới, sau khi bọn họ xuống xe cảnh sát, người phụ trách Tập Si Chu và cục trưởng Vương nhiệt tình bắt tay một cái “Cục trưởng Vương, lần này không đi qua chỗ các ông đã trực tiếp nhận điều tra vụ án. Biết sớm, chúng ta đã có thể hợp tác”
"Ha ha ha! Bây giờ, chẳng phải chúng ta đã hợp tác sao?" cục trưởng Vương cười hào phóng, nói
"Đúng đúng đúng! Cục trưởng vương nói rất có lý" Đối phương cũng sảng khoái nở nụ cười.
"Đáng tiếc để Tề Bằng thăng chạy mất" Vương cục trưởng có chút đáng tiếc thở dài
"Người này cũng thật xảo quyệt, phía trước bị chặn đường hắn ta lập tức nhảy xuống biển” người phụ trách Tập Si Chu cũng xúc động nói
"Không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm cách bắt được hắn ta" Cục trưởng Vương vỗ vỗ bả vai của đối phương, cười an ủi
Lúc này, Trần Bưu dẫn thuộc hạ đi tới, lập tức chào hỏi cùng mọi người
Khi thời điểm Lâm Vũ Mặc nhìn thấy Trần Bưu, trong óc của anh đột nhiên hiện ra một cái tên tiểu thư ký Ngô Mỹ Lệ, bạn trai của cô ấy không phải là Trần Bưu này sao?
Ngô Mỹ Lệ?
Ha ha ha!
Lâm Vũ Mặc bừng tỉnh hiểu ra, giờ mới hiểu được cái cảm giác quen thuộc trong lòng xuất phát từ đâu
Ngô Mỹ Lệ chính là tiểu Phong Nhi!
Tiểu Phong Nhi lại dám không thừa nhận anh!
Lần gặp mặt sau xem anh trừng trị cô thế nào!
Anh nhất định phải làm trừng phạt cô đến khi cô không xuống giường được mới thôi!
Hắc hắc hắc!
Trong lòng Lâm Vũ Mặc nở nụ cười xấu xa.
Trần Bưu và cảnh sát thảo luận xong liền dẫn thuộc hạ trở về
Ngồi ở trong xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong "Phong lão đại, ok rồi. Chỉ tiếc Tề Bằng Thiên đã nhảy biển chạy trốn."
"A! Tôi biết rồi. Bưu ca, ở trong chuyện này Lâm Vũ Mặc đóng vai trò là nhân vật gì?" Tần Phong lo lắng hỏi, cô thật sự sợ sẽ phải nghe được chuyện khiến cô hận anh
"Phong lão đại, chúng ta hiểu lầm tổng giám đốc Lâm rồi. Anh ta hợp tác với cảnh sát, làm tay trong. Nếu không có anh ta, có lẽ hành động tối nay cũng không dễ dàng như vậy!” Trần Bưu phấn khởi nói
"Tôi hiểu, Bưu ca, anh kêu thuộc hạ mang hình chụp gửi đến đây cho tôi" Lúc này Tần Phong mới thả lỏng lòng mình
"Được!"
"Bưu ca, anh mau trở về nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp, sẽ tự tôi ra mặt” Xem ra việc trả thù của mình và Mặc không có quan hệ
May mắn anh không phải là kẻ thù của mình!
Tần Phong vỗ иgự¢, đem tâm tư lo lắng một ngày của mỉnh tỉnh táo lại.
Hành động tối nay mặc dù có chút sai lầm nho nhỏ, nhưng vẫn tiên hành đúng theo kế hoạch. Cô xác định!
Ha ha ha!
Thẩm Kim, Tề Bằng Thăng, lần này tôi sẽ khiến cho các người ૮ɦếƭ không có chỗ chôn
Dám ᴆụng vào Tần Phong tôi, tôi quyết sẽ không để cho các người tốt hơn, các người cứ chờ từng người từng người bị tôi đánh bại đi
Tần Phong nhanh chóng mở hộp thư ra, đem hình ảnh người của Trần Bưu gửi tới in xuống. Sau cô lại xâm nhập thành công hệ thống ngân hàng, đem khoản tiền năm tỷ mấy ngày trước chuyển từ Thẩm Thị ra ngoài vào ngân hàng Thụy Sĩ một người gửi bí mật bên trong. Sau đó cô lần nữa lấy thân phận hacker tiến vào các trang web, làm kẻ phía sau dật dây, đem một tin tức gián lên. Tin tức như thế này: Thẩm Thị và Tề Thị cùng nhau buôn lậu, bị cảnh sát phát hiện. Mà mấy ngày trước, Tề Thị cho người lấy cắp một khoản tiền 5 tỷ từ Thẩm Thị, thành ra Thẩm Thị không còn vốn lưu động nên không thể hoạt động, bị Lâm thị đòi bồi thường 40 tỷ, khiến Thẩm Thị gần như phá sản. Mà tối nay, tổng giám đốc Tề Thị thấy việc buôn lậu bị bại lộ, liền ôm lấy khoản tiền mà chạy trốn. Trước mắt, cảnh sát đang tận lực truy bắt người này!”
Tin tức này còn kèm theo hình, làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay
“Sáng sớm ngày mai, tin tức này đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc.” Tần Phong che miệng cười hì hì, trong mắt phát ra ánh sáng hả hê.”
Âu khi giải quyết xong mọi chuyện, Tần Phong đứng lên, nâng cái bụng đã nhô cao, trở lại phòng ngủ.
Bò vào trong ổ chăn ấm áp, Tần Phong khẽ ngáp một cái. “Ai, hôm nay mệt quá, ngày mai còn phải xem màn kịch vui, thật không muốn ăn thêm gì nữa. Tiểu bảo bối của mẹ, ngày mai con không nên quấy rối mẹ nha.”
Nói xong, Tần Phong nhắm mắt lại, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Gió đêm se lạnh đột nhiên thổi bay rèm cửa sổ, khiến cánh cửa đung đưa.
Đột nhiên, một bóng người màu đen nhảy vào qua cửa sổ, lưu loát đi vào phòng, rón rén đến trước giường. Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng tà mị, nóng bỏng chăm chú nhìn tiểu nhân nhi mê người trên giường kia.
Mà người trên giường cũng không biết nguy hiểm đang đến gần, cô khẽ lầu bầu một tiếng, lật người ngủ tiếp, trong giấc mộng, cô khẽ nhăn chân mày, lo lắng giãy giụa.
“Mặc!” Một tiếng gọi khẽ phát ra, khiến người đứng bên mép giường cho là cô đã nhìn thấy hắn, nên khẩn trương cúi đầu. Nhưng đợi một lát sau, hắn mới phát hiện tiểu nhân nhi trước mặt vẫn đang ngủ say.
Hắn không khỏi khẽ cười: “Xem ra trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn còn nhớ đến mình, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy mình.”
Thì ra, bóng đen này không phải ai khác chính là Lâm Vũ Mặc. Vừa kết thúc một đêm bận rộn, sau khi chia tay với mọi người ở bến tàu, hắn liền không trì hoãn phi xe chạy đến biệt thự nơi Tần Phong đang nghỉ dưỡng.
Nếu không phải nhờ mẹ nhắc nhở, hắn đúng là không nghĩ đến việc liên lạc với tổ thu thập tin tức của Bằng Trình. Quả nhiên, lão bà hắn từng liên lạc qua điện thoại với Bằng Trình một thời gian. Mà Lý đại ca cũng giúp hắn tra ra chỗ ở của Tiểu Phong Nhi. Nếu không phải tối nay có kế hoạch quan trọng, hắn sẽ lập tức bay đến chỗ cô.
Lưu loát cởi y phục trên người, Lâm Vũ Mặc leo lên giường lớn.
Theo đệm lún xuống, thân thể Tần Phong cũng trượt vào trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc.
“Tiểu Phong Nhi, ngủ thôi.” Lâm Vũ Mặc ôm chặt cô vào trong иgự¢, cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của cô.
Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy tiểu Phong Nhi, gần hai tháng nay, vì muốn tìm được cô, hắn cơ hồ đã lật tung cả Địa cầu. Nhưng dù hắn cồ gắng thế nào cũng không thu được chút tin tức nào của cô, khiến tim hắn sắp bị cô ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ.
Ai…!!!
Tiểu Phong Nhi đúng là khắc tinh của hắn a!
Hắn thật sợ sẽ không còn được gặp lại Tiểu Phong Nhi, lo lắng đến mức, cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, cả người gầy đi mấy cân, khiến mẹ hắn nhìn mà cũng đau lòng. Vốn mẹ còn oán giận hắn khiến tiểu Phong Nhi bỏ đi, nhưng về sau, liền bắt đầu khuyên can hắn, muốn hắn nghĩ thông một chút. Bà còn nói, Tiểu Phong Nhi sẽ sớm trở lại, cô cũng sẽ mang cháu nội bảo bối của bà cùng về.
Nhưng những lời của mẹ đối mới hắn mà nói chẳng có chút tác dụng, một ngày không nhìn thấy Tiểu Phong Nhi, tim hắn liền một ngày không được an bình.
Hôm nay, rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Phong Nhi rồi, tâm tình hắn thật kích động.
Tình nhân nhỏ của anh, cô vợ nhỏ của anh, người anh yêu duy nhất trong cuộc đời này, anh rốt cuộc có thể ôm em trong иgự¢ rồi.
Lâm Vũ Mặc xúc động ôm sát hông cô, trong hốc mắt thậm chí còn có hơi nước.
Tần Phong mơ mơ máng màng cảm thấy bên cạnh có nguồn nhiệt quen thuộc, vì vậy liền theo thói quen hướng đến gần nguồn nhiệt kia. Mặt cô áp lên một bề mặt ấm áp, cảm giác thật là thoải mái a! Vừa ấp áp lại vừa dày rộng. tưah như được dựa vào trong lòng ba, Tần Phong đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào bưc tường kia, còn không ngừng dụi đầu như con mèo nhỏ.
Cử động không ý thức này của cô khiến Lâm Vũ Mặc như bị ђàภђ ђạ, khiến hắn hận không thể một hớp ăn cô vào bụng.Khi tay cô xoa khuôn иgự¢ dày rộng của hắn, hô hấp hắn ngày càng dồn dập.
Hắn cười tà nhìn tiểu nhân nhi trong иgự¢, hô hấp nóng rực phun vào trên mặt Tần Phong, khiến tay cô vô thức đưa lên trên, muốn đẩy dòng khí nóng này ra.
Tay nhỏ bé của cô sờ soạn lên cằm Lâm Vũ Mặc mấy lần, mới cảm thấy có gì không đúng, đây là cái gì? Trên giường cô khi nào thì xuất hiện một vật cứng rắn lại ấm áp thế này?
Tần Phong kinh ngạc mở to mắt, liền rơi vào tròng mắt tà mị của ai kia.
“A!” Nhận ra người trước mắt là ai, Tần phong bị dọa sợ hét toáng lên.
“Đây là mơ! Nhất định không phải là thật.” Tần Phong không tin nhắm hai mắt lại, không chịu tin tưởng mình đã nhìn thấy hắn.
“Ha ha ha!” Lâm Vũ mặc nhìn bộ dáng này của cô, không khỏi cười lớn. Tiểu Phong Nhi của hắn, sao lại đáng yêu như vậy a?
Tần Phong lặng lẽ mở một kẽ hở hẹp, nhìn quanh ra ngoài, thế nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng vẫn thường đi vào giấc mộng của cô. Cô không tin cắn răng sờ lên Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn trước mắt, thế nhưng cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Nhận ra đây không pải là mộng, cô tức giận, dùng sức đấm một cái lên иgự¢ hắn, lập tức để lại một dấu đỏ lớn.
“Ai yêu! Tiểu Phong Nhi, em muốn mưu sát chồng sao?” Lâm Vũ Mặc làm bộ gào khóc hỏi. Tiểu Phong Nhi sao lại xuống tay mạnh như vậy a, suýt nữ thì bầm hết cả da hắn. Hắn buồn bã nhìn Tần Phong.
“Hừ! Anh còn dám tới đây? Tần Phong tôi không thiếu nam nhân, anh chạy về với nữ nhân của anh đi.” Tần Phong trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc, tức giận nói.
“Nữ nhân của anh không phải là Tiểu Phong Nhi sao? Em xem anh là nghe lời em nha, cút ngay đến bên cạnh em.” Lâm Vũ Mặc cười hì hì lấy lòng nói.
“Tôi mới không cần làm nữ nhân của anh.” Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, cúi đầu xuống muốn đứng dậy rời đi. Vừa nghĩ tới đêm cô rời đi, hắn cũng mới nữ nhân khác yêu đương trong phòng, lòng cô lại khổ sở, đau giống như bị kim châm. Tần Phong cô cho dù yếu đuối cũng không nguyện cũng nữ nhân khác chung một chồng, nam nhân không chung tình, cho dù hắn giỏi cỡ nào, cô cũng không cần.
“Không được! Em chỉ có thể làm nữ nhân của anh. Đời này cũng đừng nghĩ trốn tránh.” Lâm Vũ Mặc cường thế ôm hông cô, mang theo khí phách không cho phép phản đối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong.
“Tôi có thể làm nữ nhân của bất cứ kẻ nào cũng không nguyện làm nữ nhân của anh.” Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc nói.
Ngựa không nhai lại cỏ, cô mới không cần trở lại bên cạnh hắn. Lại nói cô trở lại làm gì? Nhìn hắn cùng nữ nhân khác tình chàng ý thi*p sao?